Mông Tư lại nói: "Nhưng dù sao ngươi phạm vào tối kỵ, thành chủ sẽ không cho phép ngươi vào thành nữa, sau này phải ở Lão Hổ Doanh, thiếu cái gì ta sẽ cho ngươi đưa đến, bên này cũng có không ít đồng ruộng, giống như lần trước, cần mẫn thì sẽ không đói chết."
Chu Hành cũng hiểu rõ vì sao mình sẽ xuất hiện ở Lão Hổ Doanh.
"Ta biết Mông đại thúc, ta, ta hiểu rồi."
Mông Tư vỗ bờ vai của hắn đứng lên: "Đúng rồi, là Thanh Thanh kia đưa ngươi tới trước mặt thành chủ, xin thành chủ cứu ngươi, nghe nói, thành chủ dùng trọng hình với nàng ta, hỏi nàng ta là muốn sống hay là muốn cứu ngươi, nàng ta chọn cứu ngươi, nhưng ngươi biến thành như vậy, cũng là vì nàng ta."
Ông ấy đi ta ngoài cửa, suy nghĩ mới nói: "Thành chủ không giết nàng ta, cũng ném nàng ta tới Lão Hổ Doanh, nên thế nào, các ngươi tự quyết định đi."
Chu thẩm bưng cháo vào nhà cho Chu Hành ăn chút, hắn hôn mê mấy ngày một hạt gạo cũng không ăn khẳng định không dễ chịu.
"May mà y thuật của thành chủ tốt, bằng không tiểu tử con xong rồi, nếu con xảy ra chuyện gì, nương làm sao bây giờ..."
Khi biết Chu Hành xảy ra chuyện nước mắt bà đều khóc khô, cũng may mạng đã được bảo vệ, cái khác đều không quan trọng.
"Khiến nương lo lắng, là nhi tử không đúng."
Chu thẩm lắc đầu, sao bà ấy sẽ thật sự trách tội nhi tử của mình.
"Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác đều không cần phải xen vào, lúc trước trong nhà vẫn để được chút lương thực, cho dù là ở Lão Hổ Doanh chúng ta cũng không đói."
Chu Hành cũng không để ý mình ở nơi nào, chỉ là nghĩ đến mình thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của thành chủ đã khó chịu.
Sau khi cho Chu Hành uống thuốc, Chu thẩm mới ra khỏi phòng.
Không biết bà ấy nghĩ đến cái gì, vẫn ra sân đến nơi cách nhà của bọn họ không xa.
Nơi này có một gian nhà cỏ, giữ gìn xem như hoàn chỉnh, mới vừa đi qua bà ấy đã thấy có mấy nam nhân cà lơ phất phơ đứng ở ngoài nhà cỏ vẻ mặt dâm lãng nhìn vào trong phòng.
"Các ngươi làm gì vậy? Tránh ra tránh ra, đều tránh ra cho ta!"
Khuôn mặt Chu thẩm hùng hổ tiến lên đuổi người.
Những người đó nhìn về phía Chu thẩm cười nhạt một tiếng: "Lão nương nơi nào tới muốn xen vào việc người khác, cẩn thận chúng ta đánh chết ngươi."
Chu thẩm cũng không phải là người chưa trải qua chuyện gì, bà ấy không sợ: "Vậy ở trước khi các ngươi động thủ tốt nhất nghĩ kỹ rốt cuộc nơi này là nơi nào, các ngươi sợ là chưa từng chứng kiến lợi hại của những hắc y nhân đó, trở về có thể khiến các ngươi chết đến xương cốt đều không dư thừa đấy!"
Ngày hôm trước bọn họ cũng đã đến Lão Hổ Doanh, Mông Tư nói tình huống hiện tại của Lão Hổ Doanh với bà ấy trước, biết Tô Oanh lại tiếp nhận người lần nữa, Mông Tư bảo bà ấy không cần sợ hãi, nếu những người này tới Lão Hổ Doanh vậy phải nhận quy củ nơi này, bảo bà ấy có chuyện gì có thể đi tìm Hắc hộ pháp, ông ấy đã chào hỏi qua với Hắc hộ pháp bên kia.
Lúc trước Hắc hộ pháp đã từng ăn một con gà của nhà bà ấy, tình người này sao hắn có thể thiếu!
Những người đó vừa nghe Chu thẩm nhắc tới hắc y nhân đã hơi co rúm lại.
Những hắc y nhân đó cũng sẽ không nói bất kì tình cảm gì với bọn họ, lúc trước trong thôn có phạm nhân gây sự bị đưa đến trước mặt hắc y nhân, đến bây giờ người cũng chưa từng xuất hiện.
Dù sao vài người sợ hãi hắc y nhân, lòng không dám hậm hực rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Chu thẩm đi vào nhà tranh.
Một người nằm trong nhà tranh, nếu không ghé sát vào xem, gần như không nhìn thấy ngực nàng ta phập phồng.
Miệng vết thương trên người Thanh Thanh đã được rửa sạch, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, mặt đều vẫn sưng vù.
Chu thẩm nhìn khuôn mặt gần như là hoàn toàn thay đổi kia trong lòng buồn bực dù như thế nào cũng đều không thuận xuống.