Tiêu Tẫn ở trong một trận nóng rực tỉnh lại, trợn mắt đã thấy mặt đen xám của Tô Oanh bởi vì đổ mồ hôi mà đầy dơ bẩn.
Đôi mắt hắn trầm xuống, mới phát hiện mình bị nàng cõng ở trên lưng.
Tiêu Tẫn nhíu mày rậm lại, tuy hắn thấy Tô Oanh rằng chảy đầy mồ hôi, nhưng cõng hắn lại ôm Tễ Nhi đi lại không có nửa điểm cố hết sức, đây căn bản không phải là Tô Oanh trước kia có thể làm được.
Nếu không phải nàng giấu đến đủ sâu, vậy chỉ còn lại có một loại khả năng.
Nàng, không phải là Tô Oanh.
Tầm mắt Tiêu Tẫn trầm xuống, rơi xuống trên cổ Tô Oanh, bởi vì hơn một tháng không tắm rửa, cổ nàng đã đen nhánh, nhưng nốt ruồi đen ở trên huyệt đại chuy kia lại thấy được rõ ràng.
Nốt ruồi đen này không lớn, dù là chính Tô Oanh cũng không biết nó tồn tại, nhưng Tiêu Tẫn lại biết được.
Nàng, là Tô Oanh.
Đáy mắt Tiêu Tẫn xẹt qua một tia lạnh lẽo giễu cợt, lúc trước nàng vì tiếp cận hắn thật đúng là hao hết tâm tư, ngay cả hắn cũng chưa nhìn ra nàng là người biết võ, một quân cờ hữu dụng như vậy, sao Tiêu Tuyệt lại dễ dàng từ bỏ.
Tiêu Tẫn liếc mắt nhìn về phía Đại Bảo ngủ say ở trong lòng Tô Oanh, thu sát ý ở đáy mắt lại, nếu Tô Oanh muốn giả vờ, vậy hắn thừa dịp trong khoảng thời gian này dưỡng vết thương trên người cho tốt, chờ đến khi đuôi cáo của nàng lộ ra, lại lấy tính mạng của nàng cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, hắn lại chậm rãi nhắm hai mắt.
Vì lên đường, buổi trưa đội ngũ cũng không ngừng lại, rốt cuộc quan sai vẫn lo lắng những phạm nhân đó còn chưa xuất cảnh đã chết hết rồi, ở sau khi mặt trời xuống núi, vẫn là tìm nơi đặt chân ở dưới chân một ngọn núi, phân phát lương khô.
Tô Oanh cũng đi nhận lương khô, miễn cho trong chốc lát khi ăn cái gì đó sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, nàng không sợ những người này, nhưng cũng không muốn dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Núi phía sau rất cao, cánh rừng rất rậm rạp, vì phòng ngừa dã thú xâm nhập, nàng không tìm đại thụ ở chân núi nghỉ ngơi, mà là tìm mặt cỏ tầm nhìn tương đối trống trải đặt Tiêu Tẫn và Đại Bảo trên người xuống, an trí ở trên cỏ.
Tô Oanh cũng mệt mỏi, nhưng nàng còn phải chăm sóc cho Nhị Bảo trước.
Hôm nay Nhị Bảo đi theo một ngày đường, trên đường rất nhiều lần cô bé đều mệt đến muốn khóc, nhưng vẫn luôn nín trong miệng nhỏ, chỉ là không để nước mắt rơi xuống.
Tô Oanh ôm cô bé vào trong lòng mình, duỗi tay cởi giày thêu nhỏ đã nhìn không ra màu sắc trên chân cô bé kia ra cho nàng xử lý bọt nước mài ra trên chân.
Nhị Bảo đã mệt đến không có sức lực, dựa vào trong lòng Tô Oanh mí mắt càng ngày càng nặng.
"Linh Nhi ngoan trước đừng ngủ, ăn chút đồ ăn trước." Tô Oanh lấy lương khô từ trong không gian ra đưa đến miệng cô bé.
Đứa nhỏ vừa đói lại vừa mệt, ngửi mùi hương theo bản năng há mồm ăn, còn không đợi nuốt một miếng lương khô cuối cùng vào bụng, đã hoàn toàn ngủ đi.
Tô Oanh nhìn bộ dáng cô bé chu cái miệng nhỏ ngủ ngon lành, tia lạnh lẽo đáy mắt đều trở nên nhu hòa.
Sau khi nàng dán miếng dán ấm lên trên người Nhị Bảo, rồi đặt cô bé ở trên cỏ mềm mại, sau đó đứng dậy đi xem xét tình huống của Đại Bảo.
Đại Bảo đã hôn mê một ngày, ban ngày nàng đã tiêm cho cậu bé giảm nhiệt hai lần, nhưng trên người còn duy trì sốt nhẹ.