Vẻ mặt Trương Thuý Nương có chút khó coi, nhưng không hề phát tiết ra: "Nếu như ngươi không biết nói chuyện thì đừng có nói." Nói xong cũng không quan tâm bà ta, quay đầu đi giúp đỡ Hạ Thủ Nghĩa.
Tôn đại nương phản bác: "Một quả phụ thì giả vờ gì chứ."
Tiêu Tẫn ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
"Lão, lão gia ăn cơm tối thôi."
Dưới xe phát ra tiếng nói như tiếng vo ve của muỗi, Tiêu Tẫn nhìn xuống, thì thấy Vương Phù Dung đang ngại ngùng cầm lấy bát cháo đứng ở đó.
Tiêu Tẫn không đưa tay cầm lấy, mà chỉ nói: "Phụ thân của ngươi sao rồi?"
Nghe thấy lời nói đó, tay đang cầm bát cháo của Vương Phù Dung run lên: "Khoẻ hơn rồi, đều là nhờ có lão gia."
"Là nhờ có phu nhân." Tiêu Tẫn khẽ chỉnh sửa: "Chăm sóc tốt cho cha ngươi là được, không cần quan tâm những thứ khác."
Vương Phù Dung cầm bát cháo ngơ ra tại chỗ: "Ta đưa cháo cho lão gia xong rồi mới bưng cho phụ thân."
"Đặt bát cháo xuống là được rồi."
Vương Phù Dung nghe hắn nói vậy, vui vẻ đặt bát cháo xuống bên cạnh, lúc sắp rời còn ngại ngùng cười nói: "Trời tối đã lạnh rồi, lão gia hãy tranh thủ ăn lúc còn nóng." Nói xong thì vui vẻ rời đi.
Vương Phù Dung vừa đi thì Lâm Thù Du đi đến trực tiếp bưng bát cháo đi: "Lão gia, bát cháo này ít thịt, ta đổi cho người bát nhiều thịt hơn." Lâm Thù Du còn chưa dứt lời, thì người đã mang bát cháo đi luôn.
Nàng ấy đi đến bên cạnh đống lửa, xém chút đụng trúng Bạch Sương: "Ngươi đang làm gì vậy, đi đứng bừa bãi thế."
Khoảng thời gian này ở cùng nhau, Bạch Sương đã dần dần tiếp nhận con người của Lâm Thù Du, nhưng bởi vì thân phận trước kia của nàng ấy, nên đối với nàng ấy còn có hai phần cảnh giác.
Lâm Thù Du bĩu môi, cầm bát cháo trên tay húp một miếng: "Không có gì, chỉ là đến đây để nói với ngươi một tiếng, bên phía lão gia còn chưa có cháo." Còn về phần bát cháo của Vương Phù Dung, cứ để nàng ấy ăn là được, không có chuyện gì lại đi xu nịnh, nhất định là đang có ý định lệch lạc gì đó.
"Ta đang chuẩn bị bưng qua cho lão gia." Bạch Sương múc cháo xong, đi đến trước mặt Tiêu Tẫn.
"Lão gia, ăn tối thôi."
Tiêu Tẫn gật đầu, ngụ ý bảo nàng ấy đặt bát cháo xuống trước.
Bạch Sương đặt bát cháo xuống xong vẫn chưa có ý định rời đi, mà do dự một lúc rồi mới nói: "Lão gia, khi nào phu nhân mới về?"
Tiêu Tẫn khẽ nhếch môi, nhìn đôi chân tàn phế của mình, ánh mắt trở nên ảm đạm, nói: "Nếu như nhanh, ngày mai có thể về đến."
"Vâng, phu nhân lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở về."
Chân mày của Tiêu Tẫn càng nhíu chặt hơn.
Bên kia, Tô Oanh nhìn máy cảm ứng ngày càng mạnh hơn, tăng tốc chạy về phía trước.
Ở phía xa, nàng nhìn thấy một đàn sói hoang vây quanh một tảng đá lớn.
"À hú..."
Có thể là do cảm nhận được sự tồn tại của đàn sói, con ngựa phía dưới nóng lòng dừng lại, chân đứng ở chỗ cũ không tiến lên nữa.
Tô Oanh đưa tay sờ lên cổ của con ngựa để an ủi, nói: "Sợ gì chứ, có ta ở đây."
Nàng nhìn về phía đàn sói ở cách đó không xa, hai mắt nàng thoáng phát sáng, kẹp lấy bụng của ngựa, con ngựa hình như cảm nhận được sự ổn định từ cơ thể nàng, nên cũng đã từ từ bình ổn lại, từ từ đi về phía đó.
"À hú!"
Sau khi Tô Oanh đến gần, thì phát hiện ra đàn sói đang vây quanh một người nằm dưới tảng đá lớn.
Lúc này, trên người Giang Dương toàn là máu, trong tay hắn ta cầm một cây gậy gỗ, cắn chặt răng kiên trì bảo vệ hình dáng ai đó ở phía sau, đám sói kia không tấn công theo đàn, mà thường xuyên xông lên cắn một miếng lên người hắn ta.
Đàn sói giỏi nhất là chơi đùa, đánh lâu dài, số lượng của chúng nó đủ đông để khiến đối phương chết dần chết mòn, chỉ cần bị đàn sói vây đánh, chẳng có mấy ai có thể trốn thoát.