[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1315 - Chương 1318: Động Thủ (2)

 Chương 1318: Động Thủ (2) Chương 1318: Động Thủ (2) Chương 1318: Động Thủ (2)

"Hoàng Thượng, Nam quốc chó nhà có tang này dám khiêu khích như thế, thật sự là không biết tự lượng sức mình, vi thần nguyện xuất chiến vì nước, nhất định đánh cẩu tặc Nam quốc kia đến hoa rơi nước chảy!"

"Thần cũng nguyện ý xuất chiến vì nước."

Không ít võ tướng đều đứng dậy, tỏ vẻ mình nguyện ý trở thành chủ lực tấn công Nam quốc.

Lúc trước sau khi Nam quốc đầu hàng, Sở quốc vẫn luôn không có chiến sự, bọn họ những võ tướng này đều sắp bị những quan văn đó đè chết rồi, hiện giờ chiến sự nổi lên, đương nhiên bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Muốn nói đánh giặc với Nam quốc, không có người cao tay hơn Tiêu Tẫn, nhưng làm vua của một nước, hắn sẽ không dễ dàng ngự giá thân chinh.

Nhưng, ở lúc chọn lựa chủ soái đối chiến với Nam quốc khi, cũng không thể qua loa.

Tiêu Tẫn cũng không chọn tướng xuất chinh trên triều ngay lập tức, chỉ gọi mấy nguyên lão đại thần đến Ngự Thư Phòng thương nghị.

Tô Oanh cưỡi ngựa đi đến ngoài cửa cung.

Nàng rời cung cũng không lộ ra, người ngoài chỉ biết nàng còn ở trong cung.

Tô Oanh xoay người xuống ngựa đi đến trước cửa cung.

Cấm quân thấy tiến lên ngăn người lại.

"Người nào, trọng địa hoàng cung không được tới gần."

Tô Oanh lấy cung bài từ trên người ra.

Cấm quân nhìn cũng không dám cản cản, nhưng bởi vì nhìn Tô Oanh lạ mặt, bọn họ vẫn cảnh giác bảo Tô Oanh chờ một lát bọn họ muốn vào đi thông báo.

Tô Oanh cũng không vội vàng, chờ một chút cũng không sao.

Một lát sau, Chu Khinh đi theo cấm quân bước nhanh tới.

Tô Oanh lấy cung bài là Phượng Loan Cung ra, cấm quân phải đi Phượng Loan Cung bên kia xác nhận tình huống.

Chu Khinh nghe xong đi theo cấm quân ra tới.

"Chu Khinh, là ta."

Tuy Tô Oanh thay đổi giọng nói, làm dịch dung, nhưng cặp mắt kia nàng lại không thay đổi gì.

Ở lúc Chu Khinh nhìn thấy nàng ánh mắt đầu tiên đã nhận ra nàng.

"Nương... Là ngươi đã trở lại, nương nương còn chờ ngươi đến trả lời, còn không mau đi theo ta."

Cấm quân thấy Chu Khinh nhận ra Tô Oanh, cũng không ngăn cản mà để hai người đi vào.

Chu Khinh dẫn đường ở phía trước, bước chân đều nhẹ nhàng không ít.

Hai người vào Phượng Loan Cung, Chu Khinh trở tay đóng cửa điện lại.

Mới vừa tiến vào nội điện, Chu Khinh đã quỳ xuống ở trước mặt Tô Oanh.

"Nô tỳ cung nghênh nương nương hồi cung."

Tô Oanh nhìn bộ dáng hưng phấn nàng ấy đèn nén kia thì nhướng mày cười: "Chỉ vui mừng như vậy, xác định chính là ta?" Lúc này, Tô Oanh đã khôi phục giọng nói của mình.

Chu Khinh tươi cười rạng rỡ ngẩng đầu: "Vâng, ánh mắt của nương nương và người khác khác nhau, nô tỳ liếc mắt một cái đã nhìn ra."

"Được rồi, mau đứng lên đi, đổi xiêm y cho ta."

"Vâng."

Chu Khinh đứng dậy trang điểm cho Tô Oanh một lần nữa.

"Trong khoảng thời gian ta rời đi này không có chuyện gì chứ?"

"Thưa nương nương, trong cung tất cả đều khỏe mạnh, công chúa và hoàng tử cũng tốt."

Tô Oanh gật đầu, bọn nhỏ tốt thì nàng an tâm rồi.

Mấy ngày nay Tô Oanh lên đường cũng chưa ngủ ngon, tính thừa dịp hiện tại canh giờ còn sớm nghỉ ngơi một lát.

"Ta ngủ một giấc trước, ngươi đi nói với Hạ đại thúc, đêm nay bảo ông ấy cứ việc làm đồ ăn ta thích ăn."

"Vâng nương nương, nô tỳ đi ngay, chuyện nương nương hồi cung Hoàng Thượng biết chưa?"

Tô Oanh nằm ở trên giường nói: "Không biết, ta muốn cho hắn một bất ngờ."

Chu Khinh hiểu ý, cũng không hỏi nhiều, châm hương an thần cho Tô Oanh sau đó lui ra ngoài.

Hôm nay Tiêu Tẫn làm xong việc tương đối sớm.

Sau khi từ Ngự Thư Phòng ra hắn đi đến Phượng Loan Cung.

Trong khoảng thời gian này Tô Oanh không ở đây hắn vẫn luôn ở Phượng Loan Cung, ngẫu nhiên lúc rất bận sẽ nghỉ ở Ngự Thư Phòng, gần như là không trở về tẩm cung của mình.

Bình Luận (0)
Comment