Tới gần buổi trưa, Tiêu Tẫn về tới Phượng Loan Cung.
Tô Oanh bảo cung nữ bưng cơm trưa lên, nàng phát hiện mỗi lần nàng ra ngoài trở về, nam nhân này đều có thể gầy một vòng, cũng không biết có phải nàng không ở đây ngay cả cơm hắn đều không ăn hay không.
"Trung Dũng tướng quân một chân không tiện, sao phái ông ấy nắm giữ ấn soái?"
Năm đó Trung Dũng tướng quân chính là tướng lãnh phòng thủ kia một biên cảnh, sau đó cọ xát với Nam quốc mà bị thương, bị thương một chân, tiên hoàng đã để ông ấy hồi kinh dưỡng thương ở trong kinh.
Lúc trước Tô Oanh cũng từng đi xem cho chân của Trung Dũng tướng quân, nhưng bởi vì thời gian lâu rồi, muốn hoàn toàn chữa khỏi đã không có khả năng, nhưng ở dưới trị liệu của nàng đi đường bình thường không có vấn đề gì, chỉ là không thể dùng sức quá lớn.
Sinh hoạt ngày thường là không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng nói muốn đánh giặc thì không tiện.
Tiêu Tẫn tiếp nhận ấm trà Tô Oanh đưa qua uống một ngụm mới nói: "Ông ấy phòng thủ biên cảnh nhiều năm, đều quen thuộc với bên kia hơn bất kì kẻ nào, với quân đội cũng có lực uy hiếp nhất định."
Hắn để Trung Dũng tướng quân đi, không phải bảo ông ấy lên chiến trường, là để ông ấy đi trấn thủ, trừ Trung Dũng tướng quân, hắn còn phái hai mãnh tướng đi theo, chỉ là chủ soái vẫn là Trung Dũng tướng quân.
"Ừ." Tô Oanh thấy Tiêu Tẫn có tính toán của mình cũng không hỏi sâu.
Khi cung nữ bưng đồ ăn lên, hai tiểu gia hỏa cũng đã trở lại.
Chu Khinh nói trong khoảng thời gian nàng không ở trong cung này bọn họ đều không trở lại dùng cơm trưa, hiện tại Tô Oanh đã trở lại, nói cái gì bọn họ cũng đều phải trở về, vì có thể ăn với Tô Oanh nhiều bữa cơm.
"Nương, lát nữa người ngủ với Linh nhi được không?" Nhị Bảo kéo Tô Oanh mắt trông mong nhìn.
Cô bé vừa mới nói lời này xong, Tô Oanh đã thấy Đại Bảo cũng mắt trông mong nhìn lại.
Hiện tại hai đứa nhỏ đã lớn, đã sớm không ở chung một phòng ngủ, Tô Oanh ngủ với Nhị Bảo, Đại Bảo cũng chỉ có thể một mình.
"Lát nữa nương kể cho các con một chuyện xưa, sau đó các con ngoan ngoãn ngủ, được không?"
Không thể cầu đến ngủ chung, Nhị Bảo hơi không vui, nhưng Tô Oanh đồng ý với cô bé buổi tối sẽ gội đầu cho cô bé, cô bé mới cười hì hì đồng ý.
Sau khi ăn no, Tiêu Tẫn ngồi ở nội điện chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Oanh bị hai bảo bảo lôi đi.
"Đại hoàng tử và công chúa tuổi đều không nhỏ, là nên mở cung điện khác, Phượng Loan Cung này nhỏ, đều bị chen đầy."
Trương Thư Minh đứng ở bên cạnh yên lặng mà giả chết, Phượng Loan Cung này dù đến mấy chục người đều an trí được, nhỏ là không nhỏ... Nhưng Hoàng Thượng cảm thấy nhỏ vậy nhất định chính là nhỏ.
Qua gần nửa tháng, Tô Oanh mới nhận được tin tức Hồng Ma truyền đến.
Nhưng Hồng Ma không làm nàng thất vọng, bọn họ đã tìm hiểu được nguyên nhân sở dĩ Tấn quốc sẽ xuất binh với Sở quốc.
Tấn quốc mất đi thuật luyện thiết, mặt rồng giận dữ, Hoàng Thượng càng bởi vậy mà ngã bệnh, tình thế quốc nội Tấn quốc đã loạn cả lên, mấy hoàng tử đấu đến túi bụi.
Hoàng tử khác liền lợi dụng chuyện thuật luyện thiết mất đi ý đồ kéo một mạch Tạ Duệ xuống ngựa hoàn toàn, phủ Thừa tướng tự nhiên không muốn ngồi chờ chết, cũng không biết như thế nào, có người phát hiện ở Sở quốc gặp được có người dùng thuật luyện thiết luyện thiết.
Thám tử lập tức báo tin tức này tới trước mặt quốc quân Tấn quốc, nói đến cũng khéo, không bao lâu sau, sứ thần Nam quốc đến Nam quốc.
Bọn họ không thể điều tra được sứ thần Nam quốc nói gì với quốc quân Tấn quốc, chỉ là ở không lâu sau, quốc quân Tấn quốc quyết định xuất binh với Sở quốc, lý do là Sở quốc trộm được thuật luyện thiết.
Tô Oanh xem xong đầu ngón tay hơi dùng sức, nháy mắt giấy viết thư nét bét ở trong tay nàng.