Con sói đầu đàn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Oanh, ánh mắt đó muốn nói rằng chúng đã nhận lấy sự sỉ nhục cực lớn, cộng với cảm giác bất lực không biết phải làm sao.
Tô Oanh nhe rằng cười: "Ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ cho các ngươi ăn thịt, đi."
Bởi vì mang theo hai người bị thương, tốc độ của Tô Oanh không hề nhanh, dựa vào tốc độ khi nàng đi để tính toán, nàng có thể tập hợp với bọn họ trước khi đội ngũ đi đến Yến Tây Quan.
Vì muốn tăng tốc, trời còn chưa sáng mà Lý Đạt đã gọi phạm nhân thức dậy chuẩn bị lên đường.
"Quan lão gia, các ngươi còn nước không, đã hai ngày rồi ta còn chưa uống nước, xin người hãy cho bọn ta chút nước đi."
Có phạm nhân khó khăn lắm mới từ dưới đất bò lên cầu xin.
"Ta, ta cũng hết nước rồi, quan lão gia cho bọn ta một miếng nước uống đi."
Quan sai độc ác nói: "Hết nước rồi, trong thùng nước cũng hết nước, nếu như các ngươi không muốn chết khát trên sa mạc Gobi này thì mau nhanh chóng lên đường đi."
"Cái gì? Hết nước rồi?"
Tin xấu đó lập tức truyền khắp đội ngũ, bây giờ đi đến Yến Tây Quan cũng cần thời gian mấy ngày nữa, nếu như bây giờ hết nước rồi thì làm sao bọn họ có thể ráng đến đó được?
Tiêu Tẫn nghe thấy tin tức từ đằng trước truyền đến, dặn Trình Minh bảo mọi người bảo vệ kỹ túi nước của mình, lúc Tô Oanh ở đây thùng nước và túi nước của bọn họ đều đầy ắp, đây có thể là nguồn nước ít ỏi duy nhất còn sót lại trong đội ngũ, nếu như phạm nhân quá khát thì khó nói trước bọn họ có thể làm ra được chuyện gì.
"Dạ lão gia, bây giờ ta sẽ đi bảo mọi người cất kỹ túi nước đi."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Trước khi đến Yến Tây Quan, đừng nổi lửa nấu cơm nữa, mọi người hãy lấy lương khô làm lương thực chính."
Nấu cơm cần phải có nước, nếu như để người khác nhìn thấy bọn họ còn có nước để nấu cơm, thì sẽ tưởng rằng bây giờ nước trong tay bọn họ còn rất nhiều, rất dễ nổi ý định xấu.
"Hiểu rồi."
Mọi người đều biết thùng nước của đội quan sai bây giờ đã hết nước rồi, trong lòng khó tránh sự hoang mang, đều đang lo bản thân sẽ chết khát trên đường, cho nên trong suốt quãng đường còn lại, mặc dù có nhiều người đã khát đến mức không chịu được, nhưng cũng không muốn uống một ngụm nào trong túi nước còn lại.
Trong tay Lý Đạt chỉ còn một túi nước có nước thôi, nếu như phải đi theo con đường lúc trước để đi, thì sẽ không thể gắng gượng tới Yến Tây Quan nổi.
"Lão Hoàng, sa mạc Gobi ngươi cũng đi nhiều lần rồi, ngươi nói xem con đường đó có đi được không?"
Quan sai tên Lão Hoàng thở ra một hơi khàn, tuổi của ông ấy lớn hơn Lý Đạt, đi hết quãng đường này là ông ấy có thể lùi về an hưởng tuổi già, nếu không lần dẫn đội này cũng sẽ không đến lượt Lý Đạt, đối với địa hình Bắc Hoang, ông ấy rành hơn.
"Ngươi muốn đi đường tắt?"
Lý Đạt cau mày, nói: "Nếu không đi, chúng ta sẽ phải chết hết, ta chỉ còn lại hơn một nửa túi nước thôi, không gắng gượng đến đó được." Nói rồi, hắn ta vươn tay cầm túi nước của Lão Hoàng lắc lắc, nước trong đó còn ít hơn của hắn ta.
"Nơi đó là trung tâm của cát bụi hoành hành, còn có cát lún ở dưới chân, sao ngươi không sợ chết ở đó?"
"Nhưng nếu như đi lối đó, thì quãng đường chúng ta có thể đi đến Yến Tây Quan cũng sẽ rút ngắn thành không đến hai ngày, chỉ cần không đến hai ngày chúng ta đã có thể đến nơi, chúng ta cứ gắng sức không dừng lại, nhất định có thể đến được."
Lão Hoàng vẫn không đồng ý, sự nguy hiểm của việc đi đường tắt đáng sợ hơn không có nước nhiều: "Đừng lỗ mãng, nơi đó không phải nơi con người đi vào là có thể đi ra đâu."
Lý Đạt cắn răng nhìn những phạm nhân ở phía sau, nói: "Những người đeo xiềng xích sắt đó, người nào nhìn vào cũng không hề dễ đụng, nếu như bọn họ uống hết nước của mình trên đường rồi, người nghĩ bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao? Giết người uống máu, đâu phải là việc bọn họ không dám làm! Kéo dài thêm cũng là một nhát dao, chi bằng buông tay làm liều một phen!"