Hôm nay Tô Oanh như vậy, nàng ấy thật sự là không yên tâm để nàng ở một người.
Rất nhanh, trên giường đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Một giấc này Tô Oanh không biết mình ngủ bao lâu, lúc mở mắt chỉ cảm thấy đôi mắt khô khốc khó chịu.
Nàng giật giật thân thể thấy có một bóng người ngồi ở mép giường, là Tiêu Tẫn, hắn trở về khi nào, nàng cũng không biết.
Tô Oanh ngồi dậy, nàng mới vừa động, Tiêu Tẫn đã mở hai mắt từ ghế đứng lên.
"Oanh Oanh, nàng tỉnh!"
Tô Oanh thấy vẻ mặt của Tiêu Tẫn khẩn trương thì hơi nghi hoặc, nàng không phải ngủ nướng, đến nỗi kinh ngạc như vậy sao?
"Chàng trở về khi nào, khi quá ngọ sao?" Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài trên cao chói phụ thânn cũng không biết là giờ nào.
Tiêu Tẫn ngồi vào bên người nàng ôm nàng vào trong lòng dịu dàng nói: "Ừ, vừa mới đến, đói bụng không? Ta để cho bọn họ bưng cơm trưa lên."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Oanh thật đúng là đói bụng, nàng nhớ rõ trước khi ngủ nàng đã ăn một chén cháo tổ yến.
Tiêu Tẫn phân phó để cung nữ bên ngoài truyền thiện.
Rất nhanh, cung nữ bưng thức ăn nối đuôi nhau đi vào.
Tiêu Tẫn ôm Tô Oanh đến ghế ngồi xuống: "Nếu cảm thấy mệt, ta sẽ bón cho nàng ăn."
Tô Oanh thấy Tiêu Tẫn đưa đồ ăn đến miệng nàng, trực tiếp duỗi tay đẩy ra: "Ta chỉ là mang thai lại không phải tàn phế, không cần thiết."
Mắt đen Tiêu Tẫn xoay tròn, nhanh chóng đè xuống ưu phiền ở chỗ sâu trong đáy mắt, hắn lại múc cho nàng chén nước canh.
"Oanh Oanh."
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Tiêu Tẫn bất động thanh sắc rũ mắt nói: "Nếu nàng hoài đứa nhỏ này thật sự khó chịu, chúng ta từ bỏ đi?"
Tô Oanh sửng sốt, đều đã quên nuốt canh trong miệng.
"Cái gì?"
Tiêu Tẫn chậm rãi ngước mắt nhìn nàng nói: "Ta là lo lắng thân thể của nàng, nếu đứa nhỏ này xúc phạm tới thân thể của nàng, chúng ta sẽ không cần nó, chờ nàng dưỡng tốt cơ thể của mình, lại muốn cũng không muộn."
Tô Oanh nhìn Chu Khinh đứng ở bên cạnh, hẳn là nàng nói chuyện mình choáng váng ở đình hóng gió cho Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn là lo lắng loại tình huống này là mang thai tạo thành.
"Thái y đã tới khám, nói thân thể của ta không có trở ngại, chàng không cần lo lắng, huống chi hài tử đã hơn bốn tháng, đã thành hình, chàng nói cần hay không?"
"Nếu, nó xúc phạm tới nàng, vậy không cần!" Lúc này, Tiêu Tẫn nói vô cùng kiên định.
Việc này không khỏi khiến Tô Oanh nghi ngờ, không có người nào rõ ràng hơn nàng, ở lúc Tiêu Tẫn biết được nàng mang thai lại vui mừng cỡ nào, nói hắn mừng rỡ như một tên ngốc cũng đều không khoa trương chút nào.
Nàng chỉ là đột nhiên bị choáng váng mà khiến cho hắn không chút do dự muốn từ bỏ đứa nhỏ này? Sao hắn lại biết nàng không khoẻ là hài tử làm?
"Ta không có việc gì."
Tiêu Tẫn ê môi, cuối cùng vẫn kìm nén lời nói đến bên miệng xuống.
"Đói bụng thì ăn nhiều chút."
Tô Oanh ăn uống cũng không tệ lắm, bữa này ăn không ít.
Sau khi ăn no lại ngồi trong chốc lát, Tiêu Tẫn đỡ nàng đi dạo ở hành lang.
"Có phải thái y nói cái gì với chàng hay không?" Tô Oanh đột nhiên nói.
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn hơi cứng lại, không trả lời chính diện, chỉ nói: "Thái y nói thân thể của nàng hơi đè nén, theo thai nhi dần lớn, loại tình huống này sẽ tăng thêm, dần dà sẽ tổn thương thân thể."
"Cho nên chàng lo lắng ta sẽ chịu ảnh hưởng, muốn từ bỏ đứa nhỏ này?"
Tô Oanh dừng bước chân lại, một đôi mắt phượng không có bất kỳ cảm xúc gì rơi xuống trong mắt hắn.
Tiêu Tẫn nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Bất kì là ai, ta đều tuyệt đối không cho phép nó làm ra bất kì chuyện tổn thương gì với nàng, với ta mà nói, nàng mới là quan trọng nhất."
Tô Oanh cảm thấy phản ứng của Tiêu Tẫn hơi quá kích, nàng cũng xem qua thân thể của mình cũng không có vấn đề gì lớn, nàng chỉ có thể trấn an kéo tay Tiêu Tẫn nói: "Trong quá trình mang thai sẽ có hơi không khoẻ, đây đều là tình huống bình thường, chàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
"Oanh Oanh..."