Không còn nỗi lo về hai người đó, Tô Oanh đã có thể chạy nhanh hơn, nhưng nàng chẳng chạy được bao lâu, đã thấy ở trước mặt có mười mấy người chặn ngang đường.
Những người đó thấy Tô Oanh dắt một đàn sói theo thì trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc, tận khi Tô Oanh đến gần bọn họ, bọn họ mới cầm lấy đao lớn nhìn chằm chằm về phía nàng.
"Giết!"
Đối phương không hề có một câu thừa thãi, vừa đến đã trực tiếp ra tay.
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Oanh khẽ rũ xuống, mạnh tay kéo dây cầm trên tay, tác động lên vòng khoá trên cổ của đàn sói, cơn đau trên cổ truyền đến khiến bọn chúng điên cuồng gào thét.
"Có được ăn no bụng hay không, phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi." Tô Oanh buông dây cầm trên tay ra.
Những con sói đó bị kích thích, đã rất lâu rồi chúng không được ăn gì cả, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người vậy, chúng không khỏi điên cuồng nhào đến phía bọn họ.
Những người đó cũng không ngờ đàn sói sẽ tấn công bọn họ, bước chân đang xông về phía Tô Oanh của bọn họ chỉ có thể dừng lại để đối phó với đàn sói.
Tô Oanh cũng không có ý định ngơi tay quan sát, nàng kẹp bụng ngựa rồi nhanh chóng vòng qua đằng sau lưng bọn họ, cây côn điện trong tay vẫy một phát, đã trực tiếp khiến một kẻ trong đó ngã xuống.
Tô Oanh xuống ngựa, kéo người sang một bên, dùng chủy thủ vạch quần của người đàn ông đó ra, lộ ra dấu ấn in ở đùi trong.
Nàng lại bắt thêm một tên để tra xét, phát hiện ở đùi trong của đối phương cũng có dấu ấn y hệt.
Tô Oanh kéo tên đàn ông bị điện giật cho tay chân cứng đờ dậy.
"Nói, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?" Lúc trước nàng chỉ nghĩ bọn họ muốn lấy đồ trên người của Lâm Thù Du, nhưng bây giờ bọn họ lại chủ động ra tay với nàng, thể hiện rõ mục đích của bọn họ không đơn giản như nàng nghĩ.
"Rốt cuộc các ngươi là ai, nói!" Tô Oanh đấm một phát vào mặt tên đàn ông đó, cơ thể của tên đàn ông đó như tấm vải bố mà bay đi.
Tô Oanh lại quay người vào trong chỗ hỗn chiến để bắt một tên đàn ông khác, nàng dùng một chân đè lên tim của hắn ta, lấy kim châm vào trong huyệt vị trên cổ của hắn ta.
"A!" Tên đàn ông đó đau đớn hét lên, lăn lộn dưới đất.
Những tên đàn ông khác thấy vậy muốn tiến lên giải cứu, nhưng lại bị đàn sói vây quanh căn bản không thoát thân được.
Tô Oanh đạp lên vị trí tim của tên đó: "Ta không phải là một kẻ nhẫn nại, ta hỏi ngươi thêm một lần nữa, là ai phái ngươi đến?"
Hắn ta bị đập cho phun máu, cơ thể co giật, đáp: "Bọn, bọn ta là lính đánh thuê, có người bỏ tiền ra thuê, thuê bọn ta giết Tiêu Tẫn."
Đồng tử của Tô Oanh co lại: "Tại sao các ngươi lại trì hoãn chưa ra tay?"
"Sau, sau khi ra khỏi biên giới, đối phương muốn hắn chết, chết ở ngoài biên giới."
"Người đó là ai."
Nam nhân đau khổ lắc đầu: "Không, không biết, bọn ta chỉ phụ trách nhận tiền làm việc."
"Vậy các người bắt Lâm Thù Du làm gì?"
"Người đi thuê nói, trên người nàng ta có món đồ quan trọng, nhưng người của bọn ta không hề tìm thấy."
Đồ quan trọng trên người của Lâm Thù Du có thể là chứng cứ định tội cha nàng ấy cấu kết với Tiêu Tuyệt, đối phương sai bọn họ đi tìm chứng cứ về, vậy có thể khẳng định món đồ đó có thể gây hại đến bọn họ, cho nên bọn họ mới tìm đến những tên lính đánh thuê này, xem ra người thuê không phải là cha của Lâm Thù Du thì chính là tên súc sinh Tiêu Tuyệt!
Tô Oanh dùng lực dẫm xuống, cơ thể của tên đàn ông đó lập tức cứng đờ, ngay lập tức trong đầu mất đi khả năng nhận thức.
Tô Oanh nghĩ đến tình hình của đám người Tiêu Tẫn, không muốn kéo dài lâu, nàng trực tiếp cầm lấy chủy thủ xông vào cuộc chiến, cắt cổ của mấy gã đó.
"A!"
Mười mấy tên đàn ông trong phút chốc đã bị Tô Oanh hạ gục xuống đất, đàn sói ngửi thấy mùi tanh ngọt của máu thịt trong không khí, hưng phấn xé thịt ăn ngấu nghiến.