"Ngươi, ngươi dám đánh ta, ngươi tính là thứ gì!" Bị đánh còn không có thịt ăn, Tôn đại nương tức giận đến gan đều phồng lên, bà ta cắn răng cào lên trên mặt Tô Oanh.
Tô Oanh tùy tay thưởng thức que lửa trong tay, ở lúc Tôn đại nương đến gần đã đánh một gậy vào trên mu bàn tay của bà ta.
Tôn đại nương đau đến kêu to: "Cứu mạng, giết người..."
Cũng mặc kệ bà ta kêu như thế nào, những người khác đều mắt lạnh nhìn, cảm thấy vô cùng hả giận.
Tôn đại nương đau đến rụt đôi tay lại, xoay người chạy về phía Vương Lãng trên mặt đất: "Lãng Nhi mau cứu cứu nương, nương sắp bị đánh chết rồi!" Bà ta chạy đến phía sau Vương Lãng, toàn thân đều cuộn tròn run rẩy.
Vương Lãng thấy nương ruột của mình bị đánh, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng biết Tôn thị làm không đúng.
Thật ra miệng ngoài vết thương của hắn đã khép lại, nhưng tạng phủ bên trong còn không chưa chữa trị xong, cho nên hắn không thể làm việc nặng, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, nhìn Tô Oanh đi tới, hắn chậm rãi quỳ xuống với Tô Oanh.
"Xin phu nhân bỏ qua cho mẫu thân các nàng lần này đi." Vương Lãng nghẹn ngào mở miệng, bởi vì hắn cũng cảm thấy xấu hổ khó cản, rốt cuộc mọi người đều đang cố gắng, mà các nàng lại dùng thủ đoạn gian dối, nhưng Tôn thị là nương của hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bà ta bị đánh.
Hắn không ngừng dập đầu với Tô Oanh, chỉ cầu nàng không cần lại ra tay với Tôn đại nương.
Tô Oanh đứng ở trước mặt Vương Lãng, dừng bước chân, rũ mắt lạnh nhìn hắn: "Vương Lãng, ngươi biết vì sao ta lại cứu ngươi không, là bởi vì ngươi rất quan trọng với Tiêu Tẫn, cho nên ta mới chịu đựng người nhà của ngươi."
Tiêu Tẫn hơi nhíu mày, rầu rĩ trong lòng căng đầy, cảm giác nói không nên lời.
"Nhưng bên người Tô Oanh ta, là không cần phế vật tự cho là đúng, hiện tại các nàng muốn đi ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu muốn ở lại phải nghe ta, đây là cơ hội cuối cùng ta cho các nàng, tìm được nguồn nước, ở trước khi không tìm được nguồn nước không có bất cứ thứ gì ăn, nếu Vương Lãng ngươi oán hận thì hận ta, tất cả đều không liên quan đến Tiêu Tẫn."
"Không, đây cũng là quyết định của ta." Tiêu Tẫn đột nhiên mở miệng, có một số việc hắn không hy vọng Tô Oanh dốc hết sức gánh vác vì hắn: "Vương Lãng, mẫu thân ngươi các nàng lại muốn nói chêm chọc cười chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng như vậy, ngươi cùng bọn họ đi đi."
Tiêu Tẫn biết, Tô Oanh chịu đựng Tôn đại nương đều là vì Vương Lãng là người hắn tin tưởng coi trọng, nhưng hắn quyết không thể bởi vì một một ít cứt chuột mà làm hỏng nồi cháo được.
Mặt Vương Lãng đầy áy náy: "Vâng chủ tử, ở trước khi chúng ta tìm được nguồn nước, tuyệt đối không ăn một thứ gì."
Tôn đại nương vừa nghe đã không vui, muốn mở miệng lại bị Vương Lãng quát lớn: "Nương, người ít đi nói hai câu đi, nếu người không muốn, vậy con sẽ dẫn các ngươi đi!"
Tôn đại nương vừa nghe phải rời khỏi nơi này bà ta đã hoảng hốt, thật vất vả tới một nơi có thể sống như vậy, bà ta nào nguyện ý đi.
Bà ta hung tợn nhìn Tô Oanh, tiện nhân này, sớm muộn gì bà ta cũng muốn nàng đẹp mặt.
Tôn đại nương các nàng không tìm được nguồn nước, Tô Oanh cầm theo thùng muốn vào trong không gian lấy nước ra.
Cho nên nàng cầm thùng dần đi vào trong bóng đêm âm u.
Tiêu Tẫn nhìn bóng dáng nàng rời đi mở miệng nói: "Tô Oanh, ngươi đi đâu vậy?"
"Mượn nước." Tô Oanh cũng không quay đầu lại nói.
Chờ đến khi nàng trở về, trong tay đã cầm theo hai xô nước, Triệu ma ma hỏi nàng đi nơi nào mượn nước, nàng chỉ nói là nhà ở phía sau, cho bạc nên lấy được, qua loa lấy lệ như thế.
Cơm chiều ăn chính là màn thầu ngũ cốc và thịt kho tàu, mọi người bận rộn mệt mỏi một ngày đều đói lả, cho nên chẳng sợ Hạ Thủ Nghĩa nấu vài nồi to đều bị ăn hết sạch.