"Ngươi kêu cái gì, người gỗ của ta khó coi sao?" Trong tay người nọ ôm một con rối cao nửa người, trong ánh mắt mang theo bất mãn chất vấn, như chỉ cần Chu thị nói một câu khó nghe, hắn sẽ tức giận vậy.
Chu thị vội vàng che miệng mình lại lắc đầu.
Người nọ mới vừa lòng ôm người gỗ rời đi.
Chu thị thật sự cực kỳ sợ hãi, hiện tại nàng ta thật sự hận chết Tôn thị lúc trước ầm ĩ với Tô Oanh, bằng không hiện tại bọn họ cũng không cần chịu kinh hãi như vậy.
"Tướng công, hai mẫu tử kia thoạt nhìn thật dọa người, chúng ta vẫn nhanh rời khỏi nơi này đi?"
Vương Lãng lại nhíu mày nói: "Bà ta nói, nương chỉ cần uống thuốc một tháng là có thể khỏe, chờ nương khỏe lại về sau chúng ta lại đi cũng không muộn."
Nói xong, cũng không đợi Chu thị nói nữa, đã cầm chén lập tức rời đi.
Chu thị run rẩy đứng ở tại chỗ, quay đầu lại đã thấy ánh mắt bất an của Vương Phù Dung, hai nương nhi thấy được vẻ sợ hãi ở trong mắt đối phương... ...
Tô Oanh là phái hành động, muốn làm tường sân, ngày hôm sau đã lên trên núi lại kéo một đống củi trở về, sau khi chém bó củi này thành hai đoạn, sau khi tách ra từ bên trong đã cắt tấm ván gỗ ra đóng vào trong đất, vây toàn bộ phòng ở xung quanh lại, như vậy người bên ngoài sẽ không có biện pháp nhìn trộm tình huống trong sân của bọn họ.
Tô Oanh dùng đất trống rất lớn để xây phòng ở vì phòng ngừa có người bò tường, nàng để cho bầy sói ở các góc.
Sau khi làm xong những việc vặt vãnh này, Tô Oanh đã chuẩn bị làm phẫu thuật cho Tiêu Tẫn.
Hai ngày này Điền Mộc thiết kế cho bọn họ một cái giường lớn, Tô Oanh trải chăn lên, như vậy Tiêu Tẫn và hai đứa nhỏ sẽ không cần ngủ ở trên sàn nhà.
Tô Oanh đi đến trước giường, kéo ống quần của Tiêu Tẫn ra, kiểm tra tình huống hai chân của hắn.
Trên đường lưu đày, nàng dùng các loại thuốc sinh cơ cho Tiêu Tẫn, những thịt nát lúc trước bị nàng cắt ra đó gần như đều mọc ra, chỉ là bởi vì là thịt mới, màu sắc thoạt nhìn không hợp với màu da lúc trước.
Chân Tiêu Tẫn là bị người cắt đứt gân chân, bởi vì miệng vết thương không được xử lý kịp thời, miệng vết thương nhiễm trùng thối rữa, hiện tại rất nhiều nơi nối tiếp huyết quản đã mọc ra, muốn hai chân này hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể khâu lại gân mạch lúc trước lại ngăn cách một lần nữa.
"Tễ Nhi, con trước dẫn theo Linh Nhi đi ra bên ngoài chơi, hôm nay nương phải trị liệu vết thương trên đùi cho phụ thân, là không thể bị người quấy rầy."
Hai tiểu gia hỏa nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: "Chúng con ngoan ngoãn đi ra bên ngoài chờ."
Sở Vân và Giang Dương bọn họ biết Tô Oanh phải cho trị chân Tiêu Tẫn, đều rối rít khẩn trương chờ ở ngoài cửa.
"Các ngươi đều nghe đây, ở trước khi ta không đi ra ngoài, bất kì kẻ nào đều không được tiến vào, biết không?"
"Phu nhân yên tâm, chúng ta quyết không cho người quấy rầy."
Tô Oanh gật đầu, khóa lại cửa sổ từ bên trong, sau đó trở lại trước giường.
"Đừng khẩn trương, nhắm mắt lại ngủ một giấc là được."
Tiêu Tẫn liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn chỉ cảm thấy trên tay đau đớn rất nhỏ, sau đó hoàn toàn hôn mê.
Sau khi Tô Oanh xác định người đã không có ý thức, mới dẫn theo hắn vào phòng giải phẫu không gian.
Sau khi vào phòng giải phẫu, Tô Oanh cởi quần Tiêu Tẫn xuống, đẩy hai cái đùi hoàn toàn lộ ra.
Sau khi Tô Oanh tiêu độc tay thì cầm lấy dao phẫu thuật.
Mà lúc này ở trong Lão Hổ Doanh, một đội nhân mã đi ở trên đường bùn doanh địa.
"A lão thái thái, nơi này có chỗ nào có thể đặt chân không?" Một nam tử tiến lên ngăn một lão phụ lại hỏi.
Đáy mắt lão phụ hiện lên tia kỳ quái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua những người đó, y phục của bọn họ tả tơi, mắt đầy tia máu, vừa thấy đã không phải là người lương thiện.