Tô Oanh nhìn từng gương mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn, châm chọc cười nhạo một tiếng, chậm rãi giơ gậy gỗ trong tay lên hung hăng đánh vào trên người những người đó.
Những người đó cho rằng trong tay Tô Oanh không có lưỡi hái sẽ không muốn mạng của bọn họ, ai biết một gậy nàng đập xuống kia, còn thống khổ hơn trực tiếp muốn mạng của bọn họ.
Ở một cái chớp mắt cửa gỗ bị đóng lại kia, Tô Oanh đã truyền tải ý nghĩa cái từ đóng cửa đánh chó này rất tốt.
Những nam nhân đó bị đánh đến kêu to chạy trốn khắp nơi ở trong sân, nhưng bọn họ như là đứa trẻ Tô Oanh giật dây trong tay, mặc kệ chạy trốn chỗ nào, đều trốn không thoát gậy gộc trong tay Tô Oanh.
Cuối cùng một đám đều bị Tô Oanh đánh đến quỳ rạp xuống đất: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, chúng ta cũng không dám nữa, cũng không dám nữa..."
Tô Oanh nhìn người quỳ xuống trên mặt đất, không có nửa điểm ý tứ muốn buông tha cho bọn họ, nàng cầm theo gậy đi đến trước mặt bọn họ đánh từng gậy một lên trên lưng của đối phương.
"A!" Bị đánh đau đến kêu to: "Dám làm hỏng cửa của nhà ta, đáng chết!"
"Bốp" lại một gậy đánh tới trên người một người khác.
"Chúng ta sai rồi nữ hiệp, chúng ta, ta sửa, chúng ta sửa!"
Gậy trong tay Tô Oanh hơi dừng lại, đảo mắt nhìn về phía hỗn độn trong viện, ác độc nói: "Thành thật quỳ cho ta!"
Nói xong, nàng xoay người vào phòng, khi đi ra trên tay đã có thêm một khẩu súng.
Nàng đi ra phía sau những người đó, cầm súng lên để trên cổ chính là một phát.
Những người đó chỉ cảm thấy cổ hơi đau đớn, rối rít đảo mắt nghi hoặc nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh từ trên cao nhìn xuống bọn họ cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi ta đột nhiên có một ý tưởng thiếu nhân thủ."
Những người đó quỳ trên mặt đất run bần bật.
"Đều cút lên cho ta, hôm nay nếu là cửa của ta còn chưa chuẩn bị cho tốt, ta sẽ chơi chết các ngươi!"
Những người đó liên tục lên tiếng: "Chuẩn bị tốt chuẩn bị tốt, nhất định chuẩn bị tốt cho ngài."
Tô Oanh nhìn về phía Điền Mộc nói: "Điền Mộc, sắp xếp bọn họ làm việc, các ngươi bị thương đều vào nhà."
Điền Mộc gật đầu: "Vâng."
Tô Oanh ném gậy xuống vào nhà, trong phòng, thuốc tê đã hết Tiêu Tẫn cũng tỉnh lại.
"Tỉnh."
Tiêu Tẫn gật đầu, cảm thấy trên người hơi rét run: "Làm sao vậy, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Tô Oanh không để bụng nói: "Một ít người có lòng tới tặng đầu, không cần để ý tới."
Tiêu Tẫn nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía hai chân của mình.
Tô Oanh thấy hắn như vậy thì cười nói: "Yên tâm đi, trị liệu rất thành công, chỉ là gân mạch phải hoàn toàn mọc ra thì cần thời gian một hai tháng, trong khoảng thời gian này ngươi tĩnh tâm tu dưỡng, không cần vội vã đi đường."
Tiêu Tẫn gật đầu, trong chỗ sâu đôi mắt đen nhánh bốc cháy lên ánh sáng: "Ừ."
Sau khi xác định Tiêu Tẫn không thành vấn đề, Tô Oanh đến nhà ở cách vách đi xem xét thương thế của Giang Dương bọn họ.
Trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị ngoại thương, nhưng cũng may miệng vết thương đều không tính lớn, chỉ cần kịp thời xử lý tốt là được.
Khi Tô Oanh băng bó xong miệng vết thương của bọn họ, đã đi vào trong sân.
Hạ Thủ Nghĩa đang chỉ huy những người đó tu sửa cửa gỗ xong, lại để cho bọn họ chặt cây trúc, những cây trúc đó đều phải dùng tới làm gia cụ, lượng dùng rất lớn, sau khi lính đánh thuê vào trong núi chặt cây, tiến độ việc này đã chậm lại, những người này là gần nhất, vừa vặn bổ khuyết chỗ trống nhân thủ của bọn họ.
Tô Oanh đi đến dưới hành lang nhà gỗ, nhìn những người đó nói: "Lúc trước các ngươi là đang làm gì?"
Nam nhân cầm đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, không cốt khí nói: "Thổ phỉ, sau đó bị triều đình bắt lưu đày chúng ta tới Bắc Hoang."
"Ai chỉ cho các ngươi đến bên này?" Lão Hổ Doanh lớn như vậy, những người này mới đến, nơi nào không đi cố tình tới nơi này sẽ trùng hợp như vậy sao?