"Phu nhân, ta lại có thêm giúp đỡ?" Nhất Hào cảm thấy lời mình nói này vô cùng chuẩn xác lại xảo diệu, Tô Oanh tuyệt đối nghe không ra tiểu tâm tư của hắn.
Ai ngờ, Tô Oanh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta: "Yên tâm, ta không ăn thịt người."
Da mặt Nhất Hào căng thẳng, ngượng ngùng mà cười, những thi thể ở Mộc Lâu đó xác thật tạo thành một ít bóng ma tâm lý cho hắn ta, có lẽ cũng là sợ hãi, người cường đại đến biến thái giống Tô Oanh như vậy, sẽ có ham mê đặc thù!
Chỉ cần còn có thể làm cu li, Nhất Hào đã cảm thấy thế giới vẫn tốt đẹp!
"Phu nhân, sao người lại bị thương? Mau, mau vào phòng đi."
Triệu ma ma từ trong phòng ra, liếc mắt một cái thấy miệng vết thương trên cánh tay của Tô Oanh.
Tô Oanh rũ mắt vừa thấy, trên cánh tay có bốn vết cào rõ ràng, máu đen đậm còn không ngừng chảy ra.
Khi Tô Oanh vào sân với bà điếc đã uống thuốc chặn độc tố, cho nên khi vừa rồi làm việc cũng không nhận thấy được khác thường của miệng vết thương, hiện tại vừa thấy, độc tố trên móng vuốt kia của bà điếc vẫn không nhỏ.
"Ngươi đừng nóng vội, vết thương nhỏ, ta tự mình có thể xử lý."
Tô Oanh đang chuẩn bị đi lên bậc gỗ, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, người ngã quỵ thẳng tắp xuống.
"Nương!"
"Phu nhân!"
Thân thể rét lạnh khiến Tô Oanh nhịn không được run bần bật, nàng cố gắng chống đỡ muốn mở to mắt để lấy cái miếng dán ấm dán lên trên người mình, nhưng cho dù nàng dùng lực như thế nào, đôi mắt kia vẫn không mở ra được.
"Lạnh..."
"Tô Oanh, Tô Oanh ngươi tỉnh lại." Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh nhắm nghiền hai mắt sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy tim đều bị người nắm lên.
Cũng mặc kệ hắn gọi như thế nào, Tô Oanh đều không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tiêu Tẫn duỗi tay sờ cái trán của nàng, phát hiện trên người nàng lạnh băng, chẳng sợ bọn họ đã cầm tất cả chăn tới đắp lên cho nàng, nàng vẫn không nhịn được phát run.
Nhìn đôi môi Tô Oanh dần trở nên trắng bệch, mày kiếm của Tiêu Tẫn trầm xuống, trực tiếp chui vào trong chăn nàng, kéo nàng vào trong lòng.
Cảm giác được độ ấm trên người Tiêu Tẫn, Tô Oanh theo bản năng rúc vào trong lòng hắn, Tiêu Tẫn thấy thế, ôm nàng chặt hơn nữa.
Dần dần, nhiệt độ trên người Tiêu Tẫn làm thân thể lạnh lẽo của Tô Oanh nóng lên không ít, nhưng nàng như vẫn không quá thoải mái vẫn luôn rầm rì ở trong lòng hắn.
Tiêu Tẫn rũ mắt nhìn Tô Oanh nhíu chặt mày lại, đây vẫn là sau khi nàng thay đổi, lần đầu tiên lộ ra bộ dáng suy yếu nhu nhược như thế ở trước mặt hắn.
Ngực Tiêu Tẫn buồn bực có hơi đau, chỉ có thể ôm nàng càng chặt hơn.
Không biết qua bao lâu Tô Oanh chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn mặt Tiêu Tẫn gần trong gang tấc, trong nháy mắt chợt hoảng hốt.
Nàng giật giật cơ thể, lại phát hiện Tiêu Tẫn ôm nàng chặt muốn chết, nàng tránh vài cái đều không tránh thoát ra.
Ngược lại nàng vừa động như vậy đã khiến Tiêu Tẫn bừng tỉnh.
Đáy mắt Tiêu Tẫn hơi đỏ lên, thấy Tô Oanh tỉnh lại mới thoáng buông lỏng lực đạo trên tay.
Ai ngờ, còn không đợi hắn mở miệng, Tô Oanh đã cứng ngắc nói: "Tiêu Tẫn, ngươi ôm ta làm gì, mau buông tay."
Mày Tiêu Tẫn hơi nhíu lại không dễ thấy, bởi vì cảm xúc không vui trên mặt nàng, nàng không thích hắn gần gũi tiếp xúc với nàng, nhận thức này làm trong lòng Tiêu Tẫn rất không thoải mái.
"Ngươi bị thương toàn thân rét run vẫn luôn rúc vào trong lòng ta, ngươi tưởng ta muốn ôm ngươi sao?"
Giọng của Tiêu Tẫn hơi trầm xuống, buông tay ra ngồi dậy.
Tô Oanh nhíu mày, phát hiện trên người có chút vô lực, giống như thật sự không quá dễ chịu.
"Nương, nương tỉnh chưa?"
Ánh mặt trời hơi sáng, hai tiểu gia hỏa gấp không chờ nổi chạy tới ngoài cửa.
Tối hôm qua Triệu ma ma lo lắng bọn họ sẽ quấy rầy đến Tô Oanh dưỡng thương nên đưa bọn họ đưa tới nhà ở cách vách ngủ.
Nhóm tiểu gia hỏa nhớ thương Tô Oanh, buổi sáng vừa tỉnh đã chạy tới.
Tô Oanh nghe thấy giọng nói đáng yêu của hai tiểu nãi bao chống cơ thể ngồi dậy.