Tô Oanh hít thở không khí mới mẻ ngoài cửa, cảm thấy cả người đều sống lại.
"Phu nhân, vết thương của người tốt chưa?" Vãn Nương đang ôm hài tử phơi nắng ở dưới hành lang, thấy Tô Oanh ra thì đứng lên hỏi thăm.
Tô Oanh hoạt động gân cốt, đi đến trước một cây cọc gỗ vứt đi đánh một quyền xuống.
"Bốp" một tiếng, cọc gỗ vang tiếng đứt gãy.
Vãn Nương hóa đá ở tại chỗ.
Tô Oanh hơi bất mãn sờ mu bàn tay: "Cũng đã khôi phục năm sáu phần đi."
Vãn Nương: "..."Cái gì ta cũng chưa hỏi.
Sau khi Hạ Thủ Nghĩa dẫn theo mấy hài tử lấy sữa dê trở về nấu canh sữa dê cho bọn họ ăn.
Tuy hiện tại điều kiện hữu hạn, nhưng Hạ Thủ Nghĩa vẫn hy vọng bọn nhỏ có thể ăn tốt hơn.
Mấy ngày nay, bọn họ đã xây xong tòa nhà chính bên này, hiện tại đang xây chính là nhà phụ khác.
Tô Oanh chắp tay sau lưng, đi một vòng hiện trường thi công, để những thổ phỉ và lính đánh thuê đó biết nàng còn sống tốt, mới về trong sân.
Tô Oanh nhìn sắc trời, hơi muốn vào trong núi tìm xem có thứ gì tốt hay không, nhưng nghĩ một nhà già trẻ vậy, nàng lại không yên tâm, cuối cùng chỉ có thể dọn ghế ngồi ở ngoài cửa thảnh thơi phơi nắng.
"Nương, nương, nhanh, nhanh tới ăn canh sữa dê, Hạ gia gia nấu canh sữa dê thơm quá." Nhị Bảo vui sướng ôm một chén canh sữa dê tới trước mặt Tô Oanh, như hiến vật quý đưa cho nàng.
Tô Oanh ngửi mùi hương của canh sữa dê, cúi đầu uống một ngụm canh sữa dê.
"Uống ngon."
Nhị Bảo nhìn thấy đáy chén, mắt to lập tức đỏ ửng, bởi vì hôm nay hút sữa dê có hạn, cho nên mấy hài tử một người chỉ được chia một chén, Tô Oanh uống hết của Nhị Bảo, Nhị Bảo sẽ không được uống nữa.
Nhưng mà, Tô Oanh cũng không ý thức được mình làm cái gì, nàng còn chưa đã thèm nói: "Linh Nhi, còn không?"
Nhị Bảo bẹp miệng, cố không khóc thành tiếng.
Đã nói ta là bảo bối nương yêu nhất, nương lại uống hết canh của ta!
Bảo bảo oan ức trong lòng, nhưng bảo bảo không nói.
"Linh Nhi muội muội, ta uống không hết canh sữa dê, ta cho muội một nửa được không?" Tiểu Lâm Sanh cảm giác được Nhị Bảo không thích hợp, đổ canh sữa dê trong chén của mình vào trong chén trong tay của Tô Oanh.
Lúc này Tô Oanh mới từ trong mỹ vị phục hồi tinh thần lại, phát hiện bảo bối của nàng như rất không vui.
"Linh Nhi đừng buồn, lát nữa nương lấy kẹo cho các con ăn có được hay không?"
Nhị Bảo vừa nghe có kẹo ăn thì vui vẻ: "Vâng, cảm ơn nương."
Tô Oanh nhanh đặt nửa chén canh sữa dê Lâm Sanh cho vào tay nhỏ của cô bé: "Mau uống đi để lát lạnh sẽ uống không ngon."
Nhị Bảo vui vẻ ôm chén còn to hơn mặt của cô bé ừng ực uống vào, sau khi uống xong còn không quên nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm Sanh: "Cảm ơn ngươi Lâm Sanh ca ca."
Tô Oanh thấy cô bé vui vẻ cao hứng, mới thở phào một hơi.
Nàng quay đầu lại đã thấy Tiêu Tẫn không biết khi nào đã ngồi ở ngoài phòng, bộ dáng vẻ mặt như xem diễn nhìn nàng: "Đồ của hài tử cũng đoạt."
Tô Oanh trợn to đôi mắt: "Ta cũng là nhất thời không khống chế được." Nàng còn tưởng còn có nữa.
"Mất mặt."
Tô Oanh đảo mắt đã thấy Giang Dương đi vào cửa.
Ngày đó sau khi trở về, nàng đã nói rõ tình huống tiểu tử kia nhập hàng với Giang Dương, để hắn ta đi nhìn chằm chằm, cho nên hiện tại hắn ta trừ lúc cần thiết ra, cơ hồ đều ở kia nam tử trong viện thủ.
"Phu nhân, lão gia."
"Thế nào, tiểu tử kia có động tĩnh sao?"
Giang Dương gật đầu: "Sáng sớm hôm nay hắn đã đi ra cửa, chỉ tránh đi người khác, thiếu chút nữa ta cũng mất dấu, nhưng cũng may đuổi tới một giao lộ lại phát hiện ra hắn, hắn tới một tòa nhà, khi ra đã đẩy một chiếc xe, lúc sau đi sang bên kia bán, sau khi bán xong đã trực tiếp về chỗ ở của mình."
Tô Oanh nói: "Ngươi đi vào chỗ tòa nhà kia sao?"
Giang Dương gật đầu: "Đi, nhưng bên trong hơi kỳ quái."
"A? Kỳ quái chỗ nào?"