Tiểu Nhị Bảo thấy Tô Oanh trở về, cái miệng nhỏ bĩu ra, đáng thương nhìn nàng.
"A? Đây là đang luyện công?"
Tiêu Tẫn ngồi ở trên xe lăn nói: "Không phải ngươi nói muốn dạy bọn họ luyện công, vậy bắt đầu từ kiến thức cơ bản."
"Nương, Linh Nhi đã đói bụng."
Tô Oanh hơi luyến tiếc muốn đi qua bế người lên, nhưng suy nghĩ vẫn là nói: "Bảo ngoan, lại kiên trì một lát, lát nữa nương cho các con ăn điểm tâm."
Nhị Bảo vừa nghe có điểm tâm ăn đã dựng tinh thần lên.
Tô Oanh hít cái mũi, theo bản năng đi đến nhà bếp ở sân sau, đã thấy Bạch Sương bọn họ đang vội vàng nấu ăn.
Mùi thịt nồng đậm khiến Tô Oanh nuốt nước miếng theo bản năng.
"Bạch Sương, hôm nay đại thúc làm cái gì sao mà thơm như vậy?"
Bạch Sương nghe tiếng ngẩng đầu lên nói: "Phu nhân đã trở lại, đại thúc nói hôm nay hầm gà cho phu nhân ăn, lúc bọn họ lên trên núi đốn củi nhặt được một ít nấm trong núi, nói là dùng để tối nay hầm gà ăn."
Hổ Uy bọn họ tặng mười mấy con gà, trong đó có ba con gà trống, Hạ đại thúc sợ những con gà trống này quá nhiều sẽ giết chết gà mái, hôm nay đã bắt được một con cho vào nồi.
"Nấm gì?"
Bạch Sương bưng cái rổ nấm đã rửa sạch sẽ lên cho Tô Oanh xem.
Tô Oanh vừa thấy nấm hồng xanh kia cảm thấy cực kỳ đẹp, nhưng nàng nghĩ đến lúc trước chiến hữu hát cho nàng một dân dao cổ xưa.
Hồng dù dù a trắng côn côn ăn xong cùng nhau nằm bản bản...
Tô Oanh càng nghĩ càng cảm thấy hơi không yên tâm, cảm thấy thứ này vẫn cần lấy vào không gian đi kiểm tra đo lường.
"Tới, Bạch Sương ngươi đưa nấm cho ta xem, ta cảm thấy rất đẹp, ta nhìn quen lắm, lần sau lên núi ta cũng hái một chút trở về."
Bạch Sương không nghi ngờ đưa cái rổ cho nàng.
Tô Oanh cầm cái rổ xoay người đi về nhà xí gần đây.
Cửa đóng lại, nàng đã vào không gian.
Xác định loài nấm này không có vấn đề, nàng mới ra.
"Phu, phu nhân, này, nấm này, ở trước khi nấu chín không thể ăn."
Bạch Sương vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Oanh bưng cái rổ từ nhà xí ra, còn vừa xoa miệng
Tô Oanh ngừng lại, nàng phải giải thích với nàng ấy không phải vào nhà xí ăn vụng nấm như thế nào đây?
"Tới, cầm đi cho Hạ đại thúc đi."
Bạch Sương nhanh nhận cầm chạy vào nhà bếp, khẳng định là phu nhân đói lả, bọn họ nhanh lên mới được.
"Hạ đại thúc chúng ta làm nhanh lên, phu nhân đều đói đến chạy vào nhà xí ăn vụng rồi!"
Tô Oanh: "..."
Buổi tối ăn cơm, Bạch Sương không cầm chén cho Tô Oanh, mà là trực tiếp dùng một bát canh lớn cho nàng, một chén cơm ép tới vững chắc, chỉ sợ Tô Oanh ăn không đủ no.
Tiêu Tẫn nhìn bát lớn của Tô Oanh, yên lặng cầm bát kẹp thịt vào trong bát của nàng.
"Cách"
Tô Oanh ăn uống no đủ đặt bát xuống.
"Phu nhân, ăn no không? Không ăn no trong nồi còn có."
"Đủ rồi Bạch Sương."
Bạch Sương nhìn vẻ mặt nàng thỏa mãn, lúc này mới cầm chén đũa thu dọn.
"Điền Mộc, hiện tại chuyện nhà ở bên này đều xử lý không sai biệt lắm đi?"
"Vâng phu nhân, nhà đã xây đến không sai biệt lắm, hiện tại chì còn lại một ít gia cụ còn chưa tạo xong, chờ gia cụ tạo xong lúc sau sẽ hoàn toàn làm xong."
Tô Oanh gật đầu: "Được, ngày mai để vài người lại, còn lại ta để Trình Minh dẫn đi khai hoang."
"Vâng."
Nhất Hào ngoài sân mới vừa ăn no yên lặng che mặt, nhà này mới vừa xây xong lại muốn đi khai hoang, cuộc sống khổ cực làm lao công miễn phí này, khi nào mới kết thúc?
"Thủ lĩnh, đêm nay canh gà chấm tương cũng ăn thật ngon." Thiết Hàm Hàm số hai vẻ mặt thỏa mãn ngồi dưới đất, cực kỳ không có chí khí của hán tử nhà nông.
Nhất Hào càng đau ngực hơn, Tô Oanh ăn thịt, bọn họ phải ăn canh gà chấm tương đã thỏa mãn!
Đầu lĩnh thổ phỉ đi tới, vỗ bả vai Nhất Hào: "Huynh đệ, đừng buồn, ngươi còn có thể đi!"