Tô Oanh ra ngoài sân, Kiều Dương vừa nhìn thấy nàng đã kích động tiến lên: "Tô nương tử, ta biết đêm không nên tới quấy rầy ngươi, nhưng đại ca ta sắp không trụ được, ta nghe bọn họ nói, ngươi, ngươi hiểu được y thuật có lẽ có thể cứu đại ca, xin ngươi đi xem đại ca ta với ta đi."
Tô Oanh nhíu mày: "Đại ca ngươi làm sao vậy?"
Kiều Dương vỗ đùi nói: "Nói thật cho ngươi biết, hôm nay lúc đại ca đi nhận hàng hóa gặp đám tiểu tử Thanh Long Doanh kia, bọn họ người nhiều, lại chơi ám chiêu, không chỉ đoạt đi hàng của bọn ta, đại ca còn bị ám khí của bọn họ làm trọng thương, vốn dĩ ta nghĩ có thể vấn đề không lớn, ai biết ban đêm miệng vết thương của đại ca lại bắt đầu đổ máu còn vẫn luôn không ngăn được, đại phu nói, nếu không ngăn được máu, người sẽ không sống được!"
Tô Oanh không do dự lâu, rất nhanh đã đồng ý: "Ta đi theo ngươi nhìn xem."
Sau khi Tô Oanh nói hai câu với Giang Dương, đã đến lều đi dẫn ngựa.
Hổ Doanh gần cửa ra vào Lão Hổ Doanh, hai người ra roi thúc ngựa non nửa canh giờ cũng tới.
Tô Oanh đi theo Kiều Dương vào cổng, xoay người xuống ngựa.
"Nhị công tử, ngài đã trở lại."
"Đại ca ta thế nào?"
Sắc mặt thủ hạ không tốt lắm: "Đại phu vẫn luôn cầm máu, chỉ là máu kia như thế nào cũng đều không ngăn được, nhị công tử mau đi xem một chút đi."
Kiều Dương dẫn theo Tô Oanh lên lầu hai.
Phòng của Hổ Uy chiếm cứ toàn bộ lầu hai, Tô Oanh vừa đến ngoài cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm.
Hai đại phu đang ở trước giường cầm máu cho Hổ Uy, nhưng từ những chậu máu loãng thủ hạ mang ra xem, máu này căn bản là không ngừng.
"Đại phu, đại ca ta thế nào?"
Nghe vậy, hai đại phu khó xử đứng lên nói: "Nhị công tử, miệng vết thương này của thủ lĩnh thật sự là quá lớn, máu này, máu này chúng ta không ngăn được !"
"Để ta nhìn xem."
"Đúng vậy, đúng, các ngươi nhường một chút, để Tô nương tử khám."
Hai đại phu nghe vậy, đều lui sang bên cạnh cho Tô Oanh một vị trí trống.
Tô Oanh tiến lên xem xét, phát hiện Hổ Uy là bị vũ khí sắc bén đâm trọng thương ở bụng, máu tươi đang cuồn cuộn không ngừng từ bụng chảy ra.
"Các ngươi đều ra ngoài đi, tay nghề chữa bệnh của ta là tổ truyền."
Kiều Dương vừa nghe đã hiểu, tay nghề tổ truyền không truyền ra ngoài: "Được, được, chúng ta đi ra ngoài, Tô nương tử, đại ca ta giao cho ngươi."
Kiều Dương dẫn theo tất cả mọi người lui ra ngoài.
Vết thương của Hổ Uy vừa rồi nàng vẫn luôn tìm hiểu đại khái, ở bên ngoài là rất khó xử lý, chỉ có thể mang vào không gian tiến hành giải phẫu.
sau khi đưa người vào không gian, Tô Oanh cầm máu trước, sở dĩ máu của hắn vẫn luôn chảy không ngừng là bởi vì bị thương tới nội tạng, xuất huyết bên trong rất nghiêm trọng.
Tô Oanh lấy mẫu máu, để dụng cụ tìm nhóm máu phù hợp, xác định nhóm máu sau đó vừa truyền máu cho hắn vừa tiến hành cầm máu và giải phẫu.
Tô Oanh đẩy lá lách của Hổ Uy ra, phát hiện bên trong lại có một ám khí to bằng ngón cái, khó trách hai đại phu kia cầm máu như thế nào cũng không ngừng, thì ra là không tìm được mầm tai hoạ.
Ám khí giấu ở sâu trong lá lách, hơn nữa lượng đổ máu rất lớn, nếu không cẩn thận kiểm tra, căn bản là không phát hiện được.
Tô Oanh cẩn thận lấy ám khí ra ném sang một bên, sau khi lấy ám khí ra, lại cầm máu sẽ dễ dàng nhiều, nàng rửa sạch sẽ máu bầm ở khoang bụng, mới bắt đầu khâu vết thương lại.
Cuối cùng băng bó vết thương, Tô Oanh ngẩng đầu nhìn lượng máu truyền, hay cho gia hỏa, nàng lại tốn mấy ngàn ml máu cho hắn ta, tương đương với máu trong thân thể của hắn gần như bị thay đổi một lần, nếu không phải gặp được nàng, hắn ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ở lúc xác định triệu chứng của Hổ Uy đều dần khôi phục lại, Tô Oanh mới rút kim tiêm, đưa người đi ra ngoài.