"Ngươi có tính toán gì với chuyện sau đó hay không?" Tô Oanh đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn hơi cứng lại, hắn đương nhiên là có tính toán, chỉ là tính toán này hiện tại không cần thiết nói.
"Ngươi có ý tưởng gì?"
Tiêu Tẫn tránh mà không đáp khiến Tô Oanh hơi nhíu mày, chẳng lẽ tiểu tử này là còn muốn giết trở lại kinh thành, nói vậy nàng sợ là một chốc không có biện pháp chạy lấy người.
"Không có."
Tiêu Tẫn biết Tô Oanh đang nói dối, nàng có việc lừa mình, hắn hướng dẫn từng bước: "Tô Oanh, ngươi có ý tưởng gì có thể nói ra, không cần cố kỵ cái gì."
Tô Oanh kiên định lắc đầu, tỏ vẻ mình không có bất kì ý tưởng gì.
Cái này làm cho ngực của Tiêu Tẫn hơi trầm xuống, chuyển đề tài buồn bã nói: "Nếu ngươi muốn đi thì nói sớm chút, lúc đi cũng đừng để cho hài tử biết được, miễn cho bọn nó đau lòng."
"Yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không rời đi."
Mắt đen của Tiêu Tẫn trầm xuống, bị hắn lừa nói ra! Nàng lại thật sự muốn chạy!
Tiêu Tẫn rất muốn hỏi nàng muốn đi đâu, đi tìm Tiêu Tuyệt sao?
Nhưng biết được nàng đã sớm không phải là Tô Oanh trước kia, sao có thể sẽ nhớ Tiêu Tuyệt.
Tô Oanh mới vừa nói xong đã ý thức được mình nói lỡ miệng, nàng hơi tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn: "Một đại nam nhân sao tâm nhãn nhiều như vậy, ta đi xem hài tử."
Tiêu Tẫn nhìn bóng dáng Tô Oanh rời đi siết chặt nắm tay: "Nếu tới, sao có thể để ngươi dễ dàng rời đi."
Tô Oanh mới vừa đi đến ngoài cửa, đã thấy hai tiểu nãi bao mở to một đôi mắt nai trông mong nhìn nàng.
"Nương, người muốn đi đâu?" Giọng nói mềm mại của Nhị Bảo đều kèm theo khóc nức nở.
Đại Bảo quật cường mím cái miệng nhỏ, hốc mắt lại đỏ, vừa rồi bọn họ ở bên ngoài đã nghe được, nương nói nàng phải đi, nàng không cần bọn họ: "Nương, có phải Tễ Nhi làm sai chuyên, nương không thích chúng con hay không?"
Tô Oanh càng nổi giận trong lòng, Tiêu Tẫn đáng chết lừa nàng làm hại hai đứa nhỏ thương tâm, nàng vốn cũng không tính rời đi nhanh như vậy, dù sao hài tử còn nhỏ, còn chưa có nhiều năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại đi nàng cũng luyến tiếc.
Thấy Tô Oanh không nói lời nào, hai tiểu gia hỏa càng nhận định lời nghe được vừa rồi.
Nhị Bảo nhào tới ôm lấy đùi Tô Oanh lên tiếng khóc: "Nương, người không cần bảo bảo của người sao? Con không muốn nương đi."
Trong ánh mắt to của Đại Bảo cũng lăn xuống nước mắt to như hạt đậu, giống như là từng giọt dễ cháy tích ở trong ngực Tô Oanh, khiến nàng đều hít thở không thông.
"Bảo bảo ngoan của nương đừng khóc, nương không đi, phụ thân các con chính là hỏi có phải nương muốn đi nơi khác lấy đồ hay không." Tô Oanh cố gắng giải thích nói.
Nhưng hai đứa bé đã nhận định Tô Oanh không cần bọn họ, khóc đến càng thương tâm hơn.
Tô Oanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm bọn họ vào phòng nhìn Tiêu Tẫn nói: "Xem chuyện tốt ngươi làm này, còn không nhanh nói rõ ràng với bọn nó."
Tiêu Tẫn lại nâng mắt đen lên nặng nề nhìn nàng: "Ngươi là nói, lời ngươi nói vừa rồi đều là nói dối?"
Tô Oanh cắn răng, nàng không thích nói dối, nhưng đối mặt với hai đứa bé khóc mất khống chế trong lòng, chỉ có thể nói: "Đúng vậy, vừa rồi ta nói bậy!"
Hai tiểu nãi bao gần như là khóc nấc ở trong lòng Tô Oanh.
Từ nhỏ bọn họ đã không được mẫu thân của mình thích, thật vất vả mẫu thân thay đổi lại thích bọn họ, bọn họ cũng sinh ra ỷ lại nồng đậm với nàng, rồi lại ở ngay lúc này nghe được Tô Oanh nói phải rời đi.
Loại sợ hãi và cảm xúc vô thố bị mẫu thân không thích năm đó này lại mãnh liệt xông đến lần nữa, khiến cho bọn họ khó có thể kiềm chế khóc thút thít, mặc kệ Tô Oanh dỗ như thế nào, bảo đảm như thế nào, bọn họ đều như là không nghe thấy, chỉ đắm chìm ở trong thế giới bi thương của mình.
Nhìn hai hài tử khóc mệt dựa vào trong lòng mình ngủ, Tô Oanh đều đau lòng muốn chết.
Nàng nào biết đâu một câu của mình có lực sát thương mạnh như vậy.
"Tiêu Tẫn, ngươi làm người bớt tính toán đi!" Tô Oanh cảm thấy chuyện này đầu sỏ gây tội chính là Tiêu Tẫn, nếu không phải hắn cố ý lừa nàng, nàng cũng sẽ không nói ra những lời đó, bọn nhỏ cũng sẽ không khóc thành như vậy.