Những người đó gần như không thấy động tác của Tô Oanh thế nào, đã thấy người của chính mình liên tục ngã xuống.
"Mau, mau đi, tìm người tới chi viện, mau đi!"
Khi nhị thống lĩnh Thanh Long doanh Bàng Tông đi ra, đã thấy một nữ nhân chân đạp lên trên đầu thủ vệ, nàng mặc áo tơ trắng màu đỏ, dung nhập máu tươi nóng bỏng, ở dưới ánh sáng vàng, đỏ đến chói mắt.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Oanh chậm rãi quay đầu lại, mắt phượng âm trầm lạnh lùng nhìn người đi tới.
Sát khí trên mặt Bàng Tông hiện rõ: "Ngươi là người nào? Dám can đảm đến Thanh Long Doanh ta kêu gào."
Tô Oanh lau vết máu trên mặt, mặt đều lộ ra khát máu lạnh lẽo: "Thanh Long Doanh các ngươi đoạt đồ của ta, còn bắt người của ta, ta chỉ muốn mạng mấy con chó trông cửa của ngươi, ngươi đã vội vàng rồi?"
Bàng Tông hừ lạnh một tiếng: "Lão Hổ Doanh đã không có ai sao, lại gọi một nữ nhân lại đây, Hổ Uy là sợ chúng ta cô đơn, có phải đưa tới cho chúng ta giải quyết hay không ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha, đúng vậy, Hổ Uy bị nhị thống lĩnh làm trọng thương, sợ là cách cái chết cũng không xa."
Người Thanh Long Doanh rối rít cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh cũng tràn ngập khinh thường và châm chọc.
Tô Oanh hơi dùng sức dưới chân: "bụp" một tiếng, nháy mắt nứt vỡ.
Gương mặt tươi cười của Bàng Tông trầm xuống: "Tiện nhân, thật to gan, tìm chết!"
Bàng Tông vỗ lưng ngựa, bay lên không nhảy dựng lên, hắn lấy một thanh trường thương, hùng hổ đâm về phía Tô Oanh.
Tóc dài của Tô Oanh bị trường thương chấn đến tung bay khắp nơi, mắt thấy trường thương đâm trúng mặt của nàng, đôi tay nàng đột nhiên cầm lấy trường thương, thân thể xoay ngang đá về phía Bàng Tông.
Thân thể của Bàng Tông không ổn định, lui về phía sau vài bước, Tô Oanh lại không buông trường thương ra mà là theo trường thương bò về phía trước, nháy mắt hai chân kẹp lấy cổ của Bàng Tông, thân thể xoay tròn một cái đã vặn hắn ngã xuống mặt đất.
"A!"
Bàng Tông bị siết đến sắc mặt đỏ thâm, giãy giụa, nhưng hai chân của Tô Oanh như kìm sắt, hắn căn bản không tránh thoát được.
Thủ vệ thấy thế nhanh cầm theo đại đao tiến lên chém về phía Tô Oanh.
Chủy thủ trong tay Tô Oanh trực liền để ở trên huyệt thái dương của Bàng Tông.
"Ai tiến về phía trước một bước, ta sẽ đâm nát đầu của hắn." Giọng nói lạnh lẽo của Tô Oanh như phù chú, trực tiếp khiến mọi người dừng hình tại chỗ.
"Tất cả mọi người đứng ở phía trước ta." Phía sau lưng chỉ có thể để lại cho chiến hữu.
Những thủ vệ đó không động đậy.
Tô Oanh kéo tóc của Bàng Tông lên, mũi đao đưa về phía trước một phân, nháy mắt lưỡi dao sắc bén cắt qua làn da thô ráp của hắn ta.
Bàng Tông không chút nghi ngờ Tô Oanh sẽ đâm thủng đầu của hắn ta: "Đi ra phía trước, tất cả mọi người đi đến đằng trước cho ta!"
Thủ vệ nghe lệnh, đều vòng tới đằng trước hai người.
Tô Oanh buông chân ra kéo theo tóc của Bàng Tông, để hắn đứng lên, chủy thủ vừa chuyển để ở ngực của hắn: "Làm người lấy đồ lúc trước đoạt từ trong tay Hổ Uy ra."
Bàng Tông đưa mắt ra hiệu với thủ vệ, thủ vệ hiểu ý xoay người đi.
"Cô nương, ta thấy thân thủ của ngươi không tồi, nếu không suy xét đến Thanh Long Doanh ta, bảo đảm ngươi đi theo chúng ta ăn sung mặc sướng, có thể mạnh hơn đi theo Hổ Uy nghèo kiết hủ lậu kia nhiều."
Tô Oanh thanh lãnh cong khóe môi lên: "Muốn ta ở đây bán mạng cho Thanh Long Doanh."
"Làm nữ nhân của ta, làm sao có thể là bán mạng."
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống, đá một chân vào đầu gối của hắn ta, để hắn ta quỳ xuống: "A, ngươi? Cũng xứng?"
Gân xanh trên trán Bàng Tông nhảy nhảy, hắn ta đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu mình chưa từng chịu khuất nhục như vậy!
Bên kia, thủ vệ được Bàng Tông ý bảo một đường chạy về đại bản doanh của Thanh Long Doanh.
"Báo, thủ lĩnh, ngoài cửa có một nữ nhân bắt cóc nhị thống lĩnh, còn cứu Kiều Dương đi."