[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Ra Tay (1)

 Chương 251: Ra Tay (1) Chương 251: Ra Tay (1) Chương 251: Ra Tay (1)

Tô Oanh thì bế hai nhi tử lên núi, Tiêu Tẫn và những người khác đi theo phía sau.

Sau khi đi đến bên dòng suối, Tô Oanh buông đứa bé xuống, nàng nhìn mặt nước lấp lánh, thỉnh thoảng còn có cá nhảy ra, nhìn hai đứa nhỏ kinh ngạc liên tục kêu lên.

Tô Oanh cởi thắt lưng, đang chuẩn bị cởi áo khoác ra thì lập tức cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh mắt của Tiêu Tẫn đen lại trừng mắt nhìn nàng.

"Mặc vào đi!"

Lông mày Tô Oanh nhảy dựng lên, nhìn đám người Lý Dũng chạy tới phía sau, lẩm bẩm một câu phiền toái rồi lập tức đeo thắt lưng lại.

"Phu nhân, chúng ta có lưới đánh cá. Hay là ngươi dùng lưới đánh cá thử xem." Lý Dũng ôm một tấm lưới đánh cá thật lớn đi tới.

"Cái này tốt."

Tô Oanh nhận lấy lưới đánh cá, đi tới nước ném xuống mặt nước có cá nhảy ra.

Sau khi thu lưới, trong một tấm lưới lớn cũng chỉ có mấy con cá nhỏ.

Chân muỗi cũng là thịt, dù sao con cá này cũng không phải ăn bây giờ, Tô Oanh ném thẳng con cá vào thùng.

Tiêu Tẫn dẫn theo hai nhi tử nghịch nước bên dòng suối.

Lý Dũng và những người khác cũng xắn ống quần xuống nước bắt cá.

"Cứu mạng, cứu mạng, mau tới cứu với..."

Lúc Tô Oanh đang bắt rất hưng phấn thì phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu cứu.

Tô Oanh ngước mắt lên nhìn lại thì lập tức nhìn thấy một người vẻ mặt sốt ruột đang hét to ở bên bờ, nhìn theo tầm mắt của nàng ta thì có thể thấy có người đang giãy giụa trong nước.

Tô Oanh hơi cau mày, nhìn bóng dáng kia rất nhanh sẽ theo dòng nước cuốn đi mất.

"Lý Dũng, biết bơi không?"

"Biết."

"Ngươi đi cứu người đi."

"Hả?"

Trong lúc nói chuyện Tô Oanh đã quấn dây thừng quanh thắt lưng hắn ta.

Lý Dũng nhìn cô nương bên bờ sông sốt ruột, khẽ cắn răng một mạch lập tức lao vào trong nước.

Lý Dũng lặn một cái xuống nước lập tức bơi qua, cuối cùng cũng bắt được người đang chết đuối.

Tô Oanh ở trên bờ thấy thế, trực tiếp kéo sợi dây thừng trong tay, lôi người ra khỏi nước.

Lý Dũng kéo người vào bờ, là một tiểu tử choai choai.

Tô Oanh tiến lên xem xét thấy cậu bé vẫn còn thở thì lập tức sai người khiêng cậu bé ngược lên chạy đi chạy lại, để nước trong bụng cậu bé phun ra sẽ không có gì đáng ngại.

Nữ tử bên kia kêu cứu nhanh chóng chạy tới: "Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, đệ không sao chứ?"

Lính canh của Hổ Doanh vác ngược cậu bé chạy vài vòng thì đã nghe thấy cậu bé ho một tiếng, sau đó lập tức đặt cậu bé lên trên tảng đá.

"Cô nương, cậu bé đã phun hết nước sặc vào trong phổi ra, hẳn là sẽ không sao."

Dứt lời, cậu bé lập tức mơ hồ tỉnh lại.

Cậu bé mở mắt ra, ánh mắt còn có chút mê mang: "Tỷ tỷ..."

"Tiểu Viễn, đệ không không sao thật sự là quá tốt, tỷ tỷ bị dọa sợ chết khiếp rồi." Nữ tử ôm chặt lấy cậu bé, bởi vì quá kinh ngạc nên sắc mặt còn hơi trắng bệch.

"Cô nương, các ngươi ở đâu, sao lại chạy đến bên này?"

Lý Dũng vứt bỏ bộ xiêm y ướt đẫm đi tới trước mặt hai tỷ đệ hỏi.

Nữ tử cảm kích nhìn hắn ta nói: "Đa tạ ân cứu mạng của đại ca, đa tạ đại ca."

Lý Dũng hơi ngượng ngùng xua tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nữ tử nuốt nước miếng: "Cô nương, các ngươi ở chỗ nào? Trong rừng này không an toàn, ta bảo người đưa ngươi về đi."

Nữ tử xoa xoa lắc đầu nói: "Chúng ta ở trong núi, rất quen thuộc với khu vực này, chỉ là hôm nay lúc đệ đệ ta xuống nước bắt cá thì chân bị chuột rút nên mới bị chìm xuống. Đa tạ đại ca, chúng ta đi trước."

Nữ tử nâng cậu bé lên, ra hiệu cho Tô Oanh phương hướng rồi rời đi.

Lý Dũng không nỡ nhìn theo hướng nữ tử rời đi, cổ đều duỗi dài.

Khi hắn ta nhìn đến mức thất thần, sợi dây thừng bên hông bị giật mạnh, Lý Dũng tức giận ngẩng đầu lên thì đối mặt với đôi mắt phượng hơi lạnh của Tô Oanh.

Hắn ta cười một tiếng: "Bắt cá, bắt cá."

Bình Luận (0)
Comment