Ở lúc tránh thoát một đội nhân mã tuần tra, nàng lấy móc câu trên người ra ném vào tường viện, móc câu cắm chặt ở mặt tường, Tô Oanh kéo dây thừng nhanh chóng trèo vào tường.
Người Thanh Long Doanh hẳn đều là đi tim nàng, cho nên người trông coi nơi này cũng không nhiều.
Tô Oanh mới vừa đi vào đã bị hai thủ vệ trông coi thấy.
"Người nào!"
Thủ vệ mới vừa mở miệng, đã bị kim gây tê trong tay Tô Oanh đâm trúng, nhưng ngay lập tức, hai người đã ngã xuống mặt đất.
Tô Oanh kéo bọn họ vào chỗ tối giấu đi, mới đi tới trước cửa chính kho hàng.
Nàng lấy cưa điện loại nhỏ ra, trực tiếp cưa đứa khóa, lúc sau đẩy cửa đi vào.
Tô Oanh mới vừa đi vào, đã có một hơi thở gạo thóc bị ẩm ập vào trước mặt.
Nàng mới vừa mở đèn pin ra, trước mắt gần như là lương thực chồng chất thành núi đập vào trước mắt.
Hai mắt Tô Oanh tỏa ánh sáng, trong đầu chỉ có một ý tưởng, quá nhiều!
Nàng nói làm sao Thanh Long Doanh dám nuôi nhiều người như vậy, khí thế kiêu ngạo như thế, thì ra là bởi vì tồn lương cũng đủ nhiều!
Tô Oanh lắc mình vào không gian, bắt đầu để những lương thực đó bay vào không gian, chờ nàng dọn ra một gian phòng trống, đã bắt đầu như con kiến điên cuồng chuyển tất cả lương thực vào trong không gian!
Tuy một lần Tô Oanh có thể khiêng vài bao tải, nhưng khiêng lâu, cũng mới đưa một nửa kho lúa vào mà thôi.
Tô Oanh dựa vào trên cửa thở dốc, khi đang chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh.
Mặt của nàng hơi trầm xuống, xoay người đã nhảy ra ngoài cửa sổ, trốn ở chỗ tối.
Rất nhanh, tiếng bước chân kia bước gần đến.
"Có người vào kho hàng, mau, mau tới đây!"
Thủ vệ đẩy cửa kho hàng, ở lúc nhìn thấy kho hàng gần như mất hơn phân nửa, tất cả mọi người sợ ngây người!
"Này, sao có thể, lương đâu, lương của chúng ta đâu, mau đi, mau đi báo cáo tình huống với thủ lĩnh, mau đi!"
Tô Oanh nhìn càng ngày càng nhiều người đi về phía kho hàng bên này, nàng chỉ có thể lưu luyến không rời nhìn lương thực còn lại xoay người chạy lấy người.
Mắt thấy trời sắp sáng, vẫn tìm không thấy người.
Trong lòng Ngọ Phong nghẹn một luồng tức giận, như thế nào cũng đều không thể thuận xuống.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh không tốt, chúng ta, kho hàng của chúng ta bị trộm, hơn phân nửa lương đều không thấy."
"Cái gì?"
Ngọ Phong từ trên giường ngồi dậy, bởi vì tốc độ đứng lên quá mạnh, gấp đến độ hắn ta thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Dẫn ta đi, dẫn ta đi nhìn xem!"
"Thủ lĩnh, ngươi bị thương không nên động." Thống lĩnh khác khuyên nhủ.
Ngọ Phong lại kiên trì muốn đi.
Những người khác không có biện pháp, chỉ có thể dùng cỗ kiệu nâng hắn ta tới ngoài kho hàng.
Cửa kho hàng rộng mở, khóa bị cắt đứt đầu còn ném ở một bên, lúc Ngọ Phong đến, trên mặt mọi người đều đầy oán giận, như dù có rất tức giận, lại có không chỗ phát tiết.
Ngọ Phong bị mọi người nâng vào, ở lúc nhìn thấy không gian bên trong trống ra hơn phân nửa, hắn khó thở công tâm "phụt" phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm hôn mê ngất xỉu.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh!"
Mà lúc này, Tô Oanh đã tới lối vào.
Tô Oanh cũng không quen thuộc với địa hình của Thanh Long Doanh, muốn tìm cửa ra vào khác cũng không dễ dàng như vậy, còn không bằng trực tiếp đi ra ngoài từ cửa ra.
Tô Oanh lấy đạn khói từ trên người ra trực tiếp ném về phía thủ vệ.
Những thủ vệ đó bị dọa, khi cảnh giác muốn phản kích, phát hiện xung quanh đều là bụi mù, huân đến bọn họ căn bản là không thấy rõ tình huống xung quanh.
Tô Oanh thừa dịp khoảng không hỗn loạn này chạy ra khỏi cửa.
Chờ đến khi đạn khói tan đi, bóng dáng của Tô Oanh đã chạy xa.
"Ở nơi đó, nữ nhân kia ở nơi đó mau đuổi theo."
Ra Thanh Long Doanh, ngay cả một chút tính khả năng những người này muốn bắt được nàng cũng đều không có!