"Mau vào mau vào, ta đi nấu cơm." Hạ đại thúc xác định Lâm Thù Du bọn họ không có gì trở ngại, đã kích động chạy tới nhà bếp.
"Lâm Sanh ca ca, Lâm Sanh ca ca ngươi không sao chứ?" Hai tiểu nãi bao thấy Lâm Sanh trở về, đều chạy tới nắm chặt tay cậu bé quan tâm thăm hỏi.
"Không, không có việc gì, Linh Nhi muội muội, Tễ Nhi đệ đệ các ngươi không cần lo lắng, ta không sao."
"Vậy Lâm Sanh ca ca lại có thể chơi với chúng ta."
Tô Oanh thấy Lâm Sanh xác thật không chịu ảnh hưởng quá lớn, nên xoay người vào phòng, ở lúc mọi người chưa phục hồi tinh thần lại, thay thế váy áo tràn đầy vết máu trên người.
Tô Oanh đang chuẩn bị thay y phục, quay đầu lại đã thấy Tiêu Tẫn mặt không biểu tình, mắt đen thâm sâu nhìn nàng.
Tô Oanh nhíu mày: "Nam nữ có khác biệt, hiểu không?"
"Ngươi tìm người trở về ở nơi nào?" Tiêu Tẫn không trả lời, ánh mắt vẫn mãnh liệt hỏi.
Tô Oanh cũng không tính gạt hắn: "Thanh Long Doanh."
"Lại là một mình?" Giọng nói của Tiêu Tẫn trầm thấp, chứa tia áp lực khó có thể kiềm chế.
Tô Oanh lại không nghe ra bất kì không ổn gì: "Đúng vậy, một mình."
"Tô Oanh, ngươi cho rằng ngươi có mấy mạng khiến ngươi kiêu ngạo đắc ý, để ngươi lần một lần hai một mình đi cứu người như vậy, ngươi thật sự cho rằng thân thể của ngươi là làm bằng sắt bằng kim cương sao?"
Tô Oanh mặc váy áo vào, buộc xong đai lưng mới quay đầu lại nhìn về phía hắn: "Đương nhiên thân thể của ta không phải là kim cương, khi ta đến Thanh Long Doanh đã thấy Lâm Sanh bị treo ở trên tường thành, lúc này ngươi còn bảo ta quay lại đi tìm người sao? Vạn nhất bọn họ ở khoảng không này xảy ra chuyện thì sao?"
"Vậy ngươi không nghĩ tới chính ngươi sao? Ngươi cũng sẽ bị thương, ngươi cũng sẽ đau, ngươi cũng không phải thần bách chiến bách thắng!"
Hai tay của Tiêu Tẫn đặt ở đầu gối nắm chặt lấy, hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn Tô Oanh, đáy mắt đen sâu áp chế cảm xúc dày đặc.
Tô Oanh chấn động trong lòng, cảm giác có một tia lực lượng cường đại va chạm vào ngực của nàng, trước kia cho dù là bị ném vào trong đàn tang thi, cũng sẽ không có người để ý có phải nàng sẽ bị thương hay không, có phải cũng sẽ không chống đỡ được hay không, bọn họ chỉ cảm thấy đương nhiên, người không có năng lực chết là kết quả tốt nhất.
Tô Oanh nhíu mày nhìn hắn, tiện đà lại dời mắt đi nói: "Ta có thể bảo toàn chính mình, hơn nữa, ta làm như vậy cũng là vì kinh sợ bọn họ, có ta ở đây, bọn họ cũng không dám dễ dàng bước vào Lão Hổ Doanh."
Một đám người đối chiến với một đám người, với một đám người đối chiến với một người đánh sâu vào trong lòng là hoàn toàn không giống nhau.
Nàng chính là muốn cho bọn họ biết được, Tô Oanh nàng tuyệt đối không phải ai cũng đều có thể trêu chọc đến.
Có lẽ ý tưởng của nàng hơi cực đoan, nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ đến để bảo toàn cho bọn họ, ở lúc cánh chim của bọn họ chưa cứng cáp, Thanh Long Doanh thật sự muốn dốc toàn bộ lực lượng, năm bè bảy mảng Lão Hổ Doanh lại có thể có mấy phần thắng?
"Tô Oanh, ta không muốn ngươi như vậy." Giọng nói của Tiêu Tẫn rất thấp, nhưng Tô Oanh vẫn nghe thấy.
"Vậy nhanh khỏe lên, để ta thử xem thân thủ của ngươi."
Tiêu Tẫn không mở miệng, Tô Oanh cảm thấy không khí giữa hai người hơi kỳ quái, nàng đột nhiên cởi váy áo trên người ra, đi đến trước mặt Tiêu Tẫn ngồi xuống, quay đầu lại nhìn thẳng hắn.
"Tiêu Tẫn."
Tiêu Tẫn ngẩng đầu, nhìn nàng không hé răng.
Tô Oanh nhíu mày nói: "Thật ra, ta rất sợ đau, vết thương để lại sẹo cũng xấu, ngươi nhanh trị cho ta."
Tiêu Tẫn muốn từ chối, nhưng đảo mắt thấy vết thương trên cánh tay nàng giữa mày chợt giật giật, nhịn không được nói: "Không phải ngươi rất lợi hại sao, còn bị thương!" Trong miệng trách móc nặng nề nói, người cũng đã đến ngăn kéo bên cạnh đi lấy thuốc trị thương ra.