Nhất Hào bọn họ thấy Tô Oanh đến nhanh đứng dậy thẳng người.
"Phu nhân."
Tầm mắt Tô Oanh xẹt qua từ trên người bọn họ cực nhanh.
"Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi không cần ra ngoài ruộng làm việc." Trình Minh nói, Lý lão tam bên kia lại kêu mười mấy người đến, cộng thêm cũng có hai mươi người, những người này chăm sóc ngoài ruộng tạm thời đủ rồi, không đủ có thể lại nhận người, không cần Nhất Hào bọn họ đi ra ngoài ruộng.
"Phu nhân yêu cầu chúng ta đi làm cái gì, cứ việc nói với chúng ta! Chúng ta nhất định cúc cung tận tụy đến chết mới thôi vì phu nhân!"
"Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi vì phu nhân!"
Một đám người kêu khẩu hiệu kia rất vang dội.
"Ở trước mặt ta, miệng nổ cũng vô dụng, ta biết, trong lòng các ngươi sợ hãi ta, đều không phải là thật tình thần phục với ta."
Nhất Hào vừa nghe muốn giải thích, Tô Oanh lại xua tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời: "Không cần giải thích, hôm nay ta lại đây, chính là muốn hỏi các ngươi, có muốn đường đường chính chính làm người không."
Tầm mắt của Tô Oanh đảo qua trên mặt từng người bọn họ.
"Lúc trước các ngươi là lính đánh thuê, lấy tiền của người ta bán mạng cho người ta, sinh tử không do mình, bên ngoài bôn ba không có chỗ ở cố định, một nhóm khác là thổ phỉ đòi đánh mọi người, bá tánh căm ghét các ngươi, triều đình ghét bỏ các ngươi, đời này đều không thể quang minh chính đại làm người."
Tô Oanh dứt lời, Nhất Hào bọn họ đều không hé răng, sở dĩ bọn họ sẽ đi lên con đường này, nhiều là từ nhỏ gia cảnh bần hàn, bởi vì không thể ăn ba bữa cơm ấm, mới lựa chọn một con đường không thể quay đầu, ai lại dám nói đêm khuya mình nằm mơ, không nghĩ tới khi nào chính mình mới có thể giống những quý nhân đó, không, cho dù là tồn tại giống bá tánh bình thường.
"Ta nói những lời này, không vì lừa tình, bởi vì tiếp theo ta có chuyện muốn để các ngươi làm, các ngươi không làm cũng được, từ nay về sau, Lão Hổ Doanh chính là nơi các ngươi cắm rễ, mà ta, hy vọng các ngươi có thể trở thành hàng rào kiên cố nhất của Lão Hổ Doanh! Ta muốn cho các ngươi trở thành một người lính đường đường chính chính, thủ vệ chỗ cắm rễ của mình!"
Người lính.
Đám Nhất Hào đồng thời thay đổi sắc mặt, bởi vì ở trong cảm nhận của bọn họ binh lính vẫn luôn là tồn tại khiến người khát khao, mà có một ngày bọn họ cũng có thể trở thành những người được người kính ngưỡng đó sao?
"Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tiến hành huấn luyện tính hệ thống với các ngươi, chúc các ngươi may mắn, đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, bằng không, ta sợ các ngươi không chịu nổi." Tô Oanh nói xong xoay người rời đi.
Để lại người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
"Thủ lĩnh, lời này của phu nhân nói chính là thật sao? Thật sự muốn huấn luyện chúng ta thành một người lính? Mà không phải trở thành lao công sai khiến?"
Nhất Hào nhíu mày, hắn muốn nói Tô Oanh khẳng định là cố ý nói dễ nghe, nói trắng ra là còn không phải đang bán mạng cho nàng sao.
Nhưng nghĩ lại, hình như nàng chưa từng nói với bất kì kẻ nào một câu giả dối, trước nay nàng đều là người nói một là một.
"Bất luận thật giả, ngủ dậy chẳng phải sẽ biết sao, dù sao chỉ cần không phải muốn mạng của chúng ta, cái gì cũng đều được." Hiện tại Nhất Hào cảm thấy làm như chó không có gì không tốt!
Trong Lão Hổ Doanh là một phái yên tĩnh tường hòa.
Thanh Long doanh lại đắm chìm ở trong một luồng áp suất u ám trầm thấp.
sau khi Ngọ Phong hộc máu tỉnh lại, khuôn mặt vẫn luôn âm trầm ngồi ở trên giường không nói một lời, người trong phòng đều không dám thở lớn.
Không biết qua bao lâu, Ngọ Phong mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn nói: "Nhiều lương thực như vậy, lại biết mất không thấy, nói ra lời này, chính các ngươi tin sao?"
Bọn họ đương nhiên không tin, nhưng thủ vệ đều đi trông coi mỗi một cửa ra vào, người đằng trước cũng xác định Tô Oanh là chạy trốn từ cửa ra.