Hổ Uy hoàn hồn trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Ngươi cho rằng ta muốn giao sao, số lương thực kia đều do người của chúng ta đổi mạng để lấy, nếu như không giao ra, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy sự đáng sợ của bọn họ sao? Cho dù là cổ tộc trước kia cũng phải quỳ dưới chân bọn họ, chúng ta còn không đấu lại cổ tộc, lại làm sao đấu lại được những người kia?"
"Nhưng bây giờ chúng ta có Tô nương tử!"
Hổ Uy thừa nhận Tô Oanh thật sự rất lợi hại, nhưng mà cho dù nàng có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một người.
"Nếu như ngươi không muốn nàng chết ở trong tay bọn họ thì đừng nói ra lời ngu xuẩn này."
Kiều Dương nhìn thấy đôi mắt nghiêm khắc của Hổ Uy thì không lên tiếng nữa.
Chuyện không mua được lương thực không chỉ khiến Hổ Uy phiền nhiễu, mà ngay cả Thanh Long Doanh cũng lâm vào trạng tháp áp thấp hơn.
"Thủ lĩnh, làm sao bây giờ, cũng không biết mấy quốc gia có chuyện gì xảy ra, đột nhiên không cho phép buôn bán ở biên giới."
Gương mặt của Ngọ Phong âm trầm: "Ngươi tiếp tục phái người đi tìm hiểu, dùng hết khả năng để mua lương thực về."
"Vâng."
Sau khi người truyền lời lui ra, các thống lĩnh khác nhao nhao mở miệng.
"Thủ lĩnh, nếu như vẫn không mua được thì chúng ta phải có tính toán khác."
"Đúng vậy, chắc chắn là lương thực của chúng ta bị doanh Lão Hổ trộm đi, chúng ta nên tiến doanh Lão Hổ rồi lấy hết lương thực của bọn họ, như vậy thì chúng ta sẽ có lương thực."
"Nhưng mà nữ nhân kia lại trông coi ở trong doanh Lão Hổ, chúng ta không chắc chắn thắng được."
"Vậy thì tại trước khi hành động, chúng ta sẽ giải quyết nữ nhân kia trước."
"Giải quyết như thế nào?"
Đám người nhao nhao quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, hắn ta là người trẻ tuổi trong mười hai thống lĩnh.
Hắn có gương mặt trắng, dáng người gầy gò yếu ớt, chợt nhìn giống như một thư sinh tay trói gà không chặt, ai có thể nghĩ tới số mạng người trong tay hắn ta còn nhiều hơn sách vở.
"Chúng ta đều biết năng lực của nữ nhân kia, nếu như chính diện đối đầu đánh bại nàng, cho dù chúng ta có thắng thì cũng phải trả cái giá rất lớn, cho nên giống như thủ lĩnh nói, chỉ có thể dùng trí, mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ về một biện pháp."
Ngọ Phong nói: "Biện pháp gì."
Dưới đáy mắt thoáng qua một sự âm độc: "Bắt rùa trong hũ."
Hắn ta từ từ nói ra kế hoạch của mình, sau khi mấy người Ngọ Phong nghe xong thì cảm thấy khả năng cao có thể thành công, chỉ là phải chuẩn bị thật tốt.
"Thủ lĩnh cảm thấy thế nào?" Sau khi thảo luận một lúc, giao quyết định cuối cùng cho Ngọ Phong.
Ngọ Phong nhíu mày thật chặt, nếu như chỉ vì xả giận cho Thanh Long Doanh thì có thể tìm thời cơ thích hợp, nhưng bây giờ bọn họ đang vội vàng muốn mua lương thực về, không thể tiếp tục trì hoãn.
"Được, cứ làm như thế, các ngươi cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối không thể để người của doanh Lão Hổ phát hiện bất kỳ sơ hở nào, lần này chúng ta nhất định phải thắng!"
"Vâng."...
Mà sau khi Tô Oanh về, nàng đào hố than phía trước kiểm tra tình huống.
Điền Mộc ở đây trông coi cả một ngày hôm nay.
"Sao vậy?"
"Vẫn còn lửa ở bên trong, ta đã che lỗ hổng lại, chỉ để lại một lỗ thoát khí."
Bây giờ hố đất cũng chỉ có một lỗ thông hơi, cũng không thể thấy rõ tình huống bên trong, chỉ có thể chờ đợi vài ngày sau lại đào lên xem.
"Được rồi, trước khi ngủ thì tới xem một chút xem lửa có bị tắt không, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai lại tới, đi về trước đi."
"Được."
Ban đêm, sau khi ăn no, Tô Oanh ôm Nhị Bảo vào phòng tắm để tắm rửa.
"Mẫu thân, có phải người không thích phụ thân không?"
Nét mặt của Tô Oanh cứng lại, thầm trách Tiêu Tẫn lại dạy mấy chuyện linh tinh cho em bé.
"Tại sao Linh Nhi lại hỏi như vậy?"