Tô Oanh để Bạch Sương mang mấy chiếc thùng rác bằng tre đến, mấy chiếc thùng rác này là do Hạ đại thúc làm trong lúc rảnh rỗi.
Tô Oanh đổ hết gạo ra để xem xét.
Hai trăm túi gạo, Tô Oanh dùng hết thời gian hai ngày thì mới xác định không có vấn đề.
Nàng sắp xếp gọn gàng đồ sau khi đã kiểm tra để Giang Dương đến truyền lời cho Lý Dũng đến chở đồ về.
Hổ Uy đứng ở rào chắn tại lầu hai, nhìn mấy người Lý Dũng mang hai trăm bao tải đến nhà kho.
"Đại ca, bọn họ thật sự đưa hai trăm tải cho chúng ta sao? Có phải là Ngọ Phong điên rồi hay không?" Mạng nhỏ của Kiều Dương kém chút rơi mất ở trong tay Thanh Long Doanh, chắc chắn sẽ không tin tưởng bọn họ tốt vụng như vậy.
Hổ Uy cũng không biết người Thanh Long Doanh muốn làm gì, nhưng nếu bọn họ đã dám lấy ra số lương thực này thì bọn họ cũng dám lấy.
"Cần gì phải quan tâm đến bọn họ, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn."
Lý Dũng sai người chuyển xong lương thực thì đi đến trước mặt Hổ Uy phục mệnh: "Thủ lĩnh, đã cất hết lương thực."
Hổ Uy gật gật đầu: "Tô nương tử không nói gì sao?"
Lý Dũng lắc đầu: "Tô nương tử cũng không hỏi nhiều."
"Ừ, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm Thanh Long Doanh bên kia, nếu có biến động thì lập tức quay về báo cáo."
"Vâng."
Tô Oanh cũng không biết về cuộc đối đầu của Hổ Uy và Thanh Long Doanh, nàng để Lý Dũng đem lương thực đi thì cầm lấy cái xẻng đi về phía hố đất đốt than ở sân sau, gỗ ở trong hố đất đã được đốt mấy ngày, hôm nay nàng định mở ra xem có còn hay không.
"Phu nhân muốn đến hố đất sao? Ta sẽ đi với người." Điền Mộc nhìn Tô Oanh cầm cái xẻng đi ra ngoài thì lập tức đi theo.
Tô Oanh gật gật đầu, hai người cùng nhau đi đến hố đất.
Điền Mộc đẩy cỏ khô ở trên hố đất ra, một làn khói trắng chui ra, hun cho nước mắt cũng chảy ra.
Tô Oanh dùng cái xẻng đập nát đất ở trên miệng hố, để lộ ra một lỗ hổng.
Đợi đến khi khói trắng bay ra gần hết, Tô Oanh dùng cái xẻng gẩy gẩy gỗ ở bên trong ra.
Điền Mộc ngồi xổm người xuống xem xét thành phẩm, vừa nhìn xong, gương mặt liền lộ ra sự mừng rỡ: "Thành công rồi, phu nhân chúng ta thành công rồi, mặc dù số than củi này không sánh được với than thượng hạng, nhưng chắc chắn chúng ta có thể vượt qua mùa đông."
Tô Oanh cũng đi qua xem xét, đánh giá độ mịn thì thấy tương đối, nhưng như vậy thì cũng có thể đốt được, lần đầu tiên làm thành công, nàng tương đối hài lòng.
"Thành công thì tốt, ngươi đi kéo chiếc xe tới đây, mang số than này về."
"Bây giờ ta sẽ đi ngay." Điền Mộc hưng phấn đáp lời, kích động chạy đi.
Nung ra than, ít nhất cũng có thể giúp bọn họ không đóng băng vào mùa đông, sao mà Điền Mộc có thể không kích động.
Tô Oanh lấy hết than ra sau đó phủ chút bụi lên để giảm nhiệt độ, chờ nhiệt độ mặt ngoài của than củi nguội đi, nàng mới chất than lên xe cùng Điền Mộc.
"Động tác nhanh lên, các đồ vô dụng này, đi chậm như vậy, đến phiên ngươi nhặt rồi kia!"
"Phụ thân người đừng đánh con, con đi, con đi còn không được sao?"
Tô Oanh đi theo đằng sau xe, nhìn thấy có nhiều người đang đi đến sườn đất ở doanh Lão Hổ.
Một hai người thì cũng thôi, nhưng càng lúc càng có nhiều người đi về phía này.
"Nhanh, mau mau đi, nếu đi muộn thì sẽ không còn cái gì nữa."
Tô Oanh không khỏi nghi ngờ, dừng bước lại, ngăn một người đàn ông trung niên lại: "Đại ca, các ngươi đang đi đâu vậy?"
Người đàn ông này cũng ôn hoà, nghe Tô Oanh hỏi như vậy liền nói: "Tiểu nương tử còn không biết sao, buổi sáng có người ở sau sườn đất kia trở về nói, ở sườn đất kia có tiền, hắn nhặt được rất nhiều, tiểu nương tử có muốn cùng đi xem không, nói không chừng cũng có thể nhặt được không ít, nếu không lấy thì cũng phí."
Người đàn ông nói xong thì cũng lập tức chạy đi.