Tiêu Tẫn nắm thật chặt hai quyền, tuy Tô Oanh chỉ giật mình chớp mắt một cái, nhưng ánh mắt kia hắn vẫn nắm bắt được, sau khi nữ nhân này thay đổi, thật là càng thêm không biết xấu hổ!
Tô Oanh nhìn bộ dáng hắn ăn mệt, trong lòng vô cùng vui sướng, cũng lười lại chọc hắn xoay người trở lại đống lửa nhanh chóng hong khô váy áo trên người, sau đó ném một lọ thuốc và băng gạc vào trong tay Giang Dương.
"Không muốn miệng vết thương của Vương gia nhà ngươi thối rữa thì bôi thuốc cho hắn."
Vừa rồi Giang Dương nhìn hai người giao phong ở trong mắt, hắn không từ chối, cầm thuốc đi đến trước mặt Tiêu Tẫn: "Vương gia, thuộc hạ cảm thấy độc phụ kia lộ ra một vẻ quỷ dị."
Hắn vẫn không tin, hoa si bao cỏ kia sẽ đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Mày kiếm Tiêu Tẫn sâu kín cứng lại, ở trước khi hắn trọng thương hôn mê, hắn có thể khẳng định người kia vẫn là Tô Oánh chân chính, nhưng trước đó hắn trọng thương hôn mê, khi tỉnh lại, Tô Oanh đã hoàn toàn thay đổi.
Ở mấy canh giờ ngắn ngủn, khẳng định đã xảy ra chuyện hắn không biết, nhưng lúc ấy hai đứa nhỏ đều ở đây, xem ra chỉ có thể thử hỏi hài tử một chút, xem bọn họ có nguyên do chưa nói ra không.
"Vương phi, nô tỳ đi nhận lương khô, ngươi mau ăn chút đi." Bạch Sương chăm sóc cho Nhị Bảo xong, đến chỗ quan sai kia nhận lương khô.
Tô Oanh đều không có hứng thú với lương khô có thể sặc chết người này, nhưng vẫn duỗi tay nhận, sau đó lại từ tay nải phía sau lấy ra lương khô nén khí và hai miếng thịt hổ trong không gian cho nàng ấy: "Đây là ngươi và Linh Nhi, ăn trước cái này, lúc trước ta tiết kiệm được."
Bạch Sương không nghi ngờ, cầm lương khô đi cho Nhị Bảo ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, Tô Oanh mặc xiêm y sấy khô vào, nhưng đống lửa trong động có hạn, còn có rất nhiều phạm nhân đều bị đông lạnh đến run bần bật, không ít người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tay nải Tô Oanh, bọn họ biết nơi đó đều là thịt khô nướng tốt.
Nhưng bọn họ chỉ cần nghĩ đến Tô Oanh giết chết đại hổ kia như thế nào, cũng không dám tiến lên.
Tô Oanh ăn uống no đủ, sau khi xác định Đại Bảo và Triệu ma ma đều không có vấn đề gì, mới nằm ở bên người bọn họ ngủ.
Một đêm này dông tố đan xen, trời mưa vô cùng lớn.
Trời sắp sáng, Tô Oanh bị tiếng sấm bừng tỉnh, nàng duỗi tay sờ ở trên trán Đại Bảo và Triệu ma ma, xác định sốt cao của hai người dần đỡ hơn mới đứng dậy đi đến cửa động nhìn tình huống bên ngoài.
Quan sai thấy nàng không có ý tứ muốn đi ra ngoài, cũng không hé răng.
"Hôm nay âm u, mưa còn không biết khi nào mới dừng."
"Trước khi đến Chu Châu, mưa này sợ là khó ngừng."
"Chỉ là nơi này của chúng ta cách Chu Châu đều còn phải đi đến trăm dặm mà, mưa này vẫn luôn rơi, sợ là chưa tới Chu Châu, đội ngũ này lại thiếu không ít người."
Tô Oanh nghe hai phạm nhân nói thầm, mày cũng nhíu theo lại.
Nguyên chủ chính là gối thêu hoa chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, với chuyện bên ngoài đầu là đều không quan tâm nửa điểm, càng đừng nói thông hiểu địa lý, cho nên nàng căn bản cũng không biết bọn họ nói đến là chỗ nào.
"Đại thúc, ngươi là nói trong khoảng thời gian ngắn mưa này sẽ không ngừng?" Tô Oanh hỏi một đại hán mặt đầy râu quai nón.