[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Một Trận Tử Chiến (2)

 Chương 287: Một Trận Tử Chiến (2) Chương 287: Một Trận Tử Chiến (2) Chương 287: Một Trận Tử Chiến (2)

Kiều Dương thật sự bực bội, dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay Tiêu Tẫn ra, chính mình cũng thuận thế đặt mông ngồi xuống mặt đất.

"Tiêu Tẫn, ngươi tàn phế này..." Kiều Dương mắng đến một nửa, đã thấy hai chân dài chói lọi xuất hiện ở trước mắt, đúng rồi, Tiêu Tẫn tàn phế này sao có thể đứng lên? Còn Cao... như vậy?

"Ta không có việc gì, ở lúc lửa cháy ta đã từ hố đất bò ra đi tránh, nhưng bởi vì thế lửa quá lớn, bị nhốt ở một chỗ không thể kịp thời trở về, khiến mọi người lo lắng."

"Phu nhân có thể an toàn vô ngu trở về thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi." Hạ đại thúc giọng khàn khàn nói.

Trương Vãn Nương cũng sưng đỏ một đôi mắt: "Phu nhân mau trở về đi, tiểu công tử bọn họ còn đang chờ người đấy."

Tô Oanh cũng rất lo lắng hai bảo bảo: "Ừ, lửa nơi này đều diệt không sai biệt lắm, các ngươi để một ít người ở lại giải quyết tốt hậu quả, người còn lại đều đi về nghỉ ngơi trước đi."

Tô Oanh lại nói với Nhất Hào, để cho bọn họ đi đưa những người nàng cứu từ hố đất ra về Lão Hổ Doanh.

"Ngươi về trước đi, chuyện nơi này giao cho Kiều Dương bọn họ là được."

Tô Oanh gật đầu: "Ừ, Triệu mụ mụ, các ngươi trở về với ta." Nàng thấy đôi mắt Triệu mụ mụ bọn họ đều sưng như bánh bao, giọng nói đều khàn rồi, không kịp thời quay về dùng thuốc rất có thể sẽ bị cảm nhiễm, đến lúc đó trị liệu rất phiền phức.

Tìm được Tô Oanh rồi, Triệu mụ mụ bọn họ cũng không tiếp tục ở lại nơi này, nữ quyến đều đi theo Tô Oanh trở về.

Mà lúc này, người tránh ở chỗ tối nhìn thấy tất cả đã hoàn toàn sợ ngây người, hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, vẫn luôn lặp lại xoa hai mắt của mình, muốn xác định người cách đó không xa không phải là Tô Oanh!

Nhưng sự thật lại tàn khốc, người kia là Tô Oanh không sai!

Người này không dám có nửa điểm trì hoãn xoay người chạy về phía Thanh Long Doanh.

Hắn vừa lăn vừa bò về tới Thanh Long Doanh, chạy thẳng về chính đường.

"Thủ lĩnh, thủ lĩnh không tốt không tốt, Tô Oanh không chết, nữ nhân kia không chết!"

Ngọ Phong lập tức từ ghế hùm đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa nói cái gì lặp lại lần nữa!"

"Thủ lĩnh, Tô Oanh không chết! Vừa rồi tiểu nhân xem xét tình huống ở bốn phía sườn núi, đã thấy nữ nhân kia, hiện tại nàng đã trở lại Lão Hổ Doanh."

Dứt lời, nội đường một mảnh lặng im, thật lâu đều không có người mở miệng nói một lời.

"Tiểu tử ngươi thấy rõ ràng? Là nữ nhân kia không sai?" Ngọ Phong chậm rãi mở miệng, giọng nói nghe tới hơi khó khăn.

"Vâng, là nàng, dù nàng hóa thành tro tiểu nhân cũng đều nhận ra được." Lần trước Tô Oanh tới đại chiến mười một thống lĩnh bọn họ cũng coi như mở tầm mắt, người như vậy, sao hắn ta có thể nhận sai!

Tay của Ngọ Phong hơi cứng đờ cầm lấy rượu trên bàn, vẻ mặt hơi đờ đẫn uống một hơi cạn sạch: "Thanh Long Doanh chúng ta nhiều người như vậy, ta không tin không đối phó được một nữ nhân: "Truyền mệnh lệnh của ta xuống, tăng nhân thủ đi Lão Hổ Doanh trước, lúc này, Thanh Long Doanh chúng ta và Lão Hổ Doanh không phải ngươi chết, chính là ta sống!"

"Vâng!"

Thanh Long Doanh gần như là tập hợp nhân mã cùng nhau giết về phía Lão Hổ Doanh.

Bên kia, Tô Oanh cũng về nhà với Triệu mụ mụ bọn họ.

Lang Vương canh giữ ở ngoài sân vừa nhìn thấy Tô Oanh đã dựng thẳng ngực nâng đầu kêu "Ngao ô" một tiếng với nàng, lúc sau nhanh chóng chạy về phía nàng, mới vừa chạy đến trước mặt nàng, cơ thể vừa lật, lộ ra cái bụng mềm mại của mình ở trước mặt Tô Oanh.

Tô Oanh cười một tiếng, tay vỗ vỗ ở trên đầu nó: "Con chó được lắm, cửa này trông đến là càng ngày càng tốt."

Được khen ngợi, Lang Vương lại "Ngao ô" một tiếng, thở hổn hển đi theo phía sau Tô Oanh vào sân.

Sở Vân canh giữ ở trong viện từ xa đã thấy Tô Oanh bọn họ trở về, không biết vì sao, ở lúc nhìn thấy Tô Oanh hoàn hảo không tổn hao gì kia, hắn nặng nề phun ra một hơi trọc khí.

Bình Luận (0)
Comment