"Ù, Triệu mụ mụ rửa sạch sẽ ngươi lại gọi ta dậy kiểm tra cho các nàng." Tô Oanh ngáp một cái, trở mình ôm hai bảo bảo ngủ.
"Ừ."
Tiêu Tẫn nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, tiến lên kéo cái chăn một bên qua đắp ở trên người nàng, hắn không lập tức rời đi, mà an tĩnh ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ngủ của nàng.
Lúc nàng ngủ mặt mày giãn ra vô cùng bình thản, như trước nay nàng đều như thế này, mặc kệ là gặp được chuyện gì, khi nàng ngủ cũng sẽ không quá thấp thỏm, cho nên mỗi lần nàng ngủ mặt mày đều giãn ra.
"Tô Oanh, ngươi bảo vệ ta một đường, tiếp theo, sau lưng ngươi do ta bảo vệ." Tiêu Tẫn cúi đầu đặt xuống một nụ hôn ở trên trán nàng.
Tiểu Lâm Sanh đi đến ngoài cửa nhìn một màn trong phòng này, xấu hổ ngùng che kín hai mắt của mình.
Tiêu Tẫn ngẩng đầu nhìn cậu bé chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Lâm Sanh che miệng cười tủm tỉm chạy ra.
Tô Oanh giống như là Định Hải Thần Châm, nàng trở về, khiến lòng của mọi người đều đặt xuống trong bụng.
Mặc dù Hạ đại thúc vô cùng mệt, vẫn châm lửa chuẩn bị nấu cho mọi người một bữa cơm ngon chúc mừng một phen.
Nhưng nồi cháo của ông ấy còn chưa chín, trong sân đã vang lên một tiếng đập cửa dồn dập.
"Tô nương tử, Tô nương tử cứu mạng."
Vương Túc nghe thấy động tĩnh chạy tới mở cửa "ầm" một tiếng, người tới người đầy là máu ngã xuống mặt đất.
Vương Túc nhận ra người tới, là người thường xuyên đi theo Hổ Uy: "Ngươi làm sao vậy?"
Người tới mặt đầy máu, cố gắng chống đỡ mở to mắt nói: "Thanh Long Doanh, người Thanh Long Doanh giết, giết lại đây, muốn, muốn một trận tử chiến với người Lão Hổ Doanh chúng ta... Thủ lĩnh, thủ lĩnh..." Lời còn chưa nói xong, người đã không có thở.
Vương Túc nâng người lên, quay đầu lại đã thấy Tiêu Tẫn đen mặt đứng ở ngoài cửa: "Lão gia..."
Mắt đen của Tiêu Tẫn nặng nề, sát khí quanh người hiện ra: "Tập hợp mọi người chúng ta, giết qua với ta."
Giang Dương đã đi tới, nhìn Tiêu Tẫn đến xuất thần, hắn ta đã không nhớ rõ bao lâu chưa từng gặp qua Tiêu Tẫn như vậy, hắn cảm giác Vương gia lại về tới trạng thái ở trên chiến trường lúc trước!
"Lập tức để Nhất Hào bọn họ trở về."
"Vâng."
"Hai người các ngươi cưỡi ngựa đi qua với ta trước."
Giang Dương và Vương Túc lên tiếng.
Ba người xoay người lên ngựa, xông thẳng vào Hổ Doanh.
Thanh Long Doanh tập trung lực lượng tấn công Lão Hổ Doanh, Lão Hổ Doanh là rất khó ngăn cản, thêm thời gian hai ngày trước phần lớn người bọn họ đều ra sức cứu hoả, đã hai ngày hai đêm cũng chưa thể nghỉ ngơi tốt, hiện giờ trở về còn có thể thả lỏng một hơi, ai biết lập tức lại phải gia nhập vào trong chiến đấu.
Ngay từ đầu, khí thế của mọi người đã yếu đi, bị người Thanh Long Doanh đánh đến thất bại liên tiếp lui về sau.
Lão Hổ Doanh bên này dựa vào một mình Hổ Uy chống đỡ, căn bản là không có biện pháp đánh lui người Thanh Long Doanh!
Mắt thấy người Thanh Long doanh sẽ phá tan cửa kho hàng, Hổ Uy nổi giận gầm lên một tiếng bay qua.
Vu Đồng cười lạnh một tiếng, kẹp bụng ngựa tiến lên, ngăn Hổ Uy lại.
Lúc này tới tấn công Lão Hổ Doanh bọn họ là tổng cộng có sáu vị thống lĩnh, theo bọn họ, không có Tô Oanh có sáu người đến Lão Hổ Doanh hoàn toàn là đủ rồi.
Hổ Uy đã bị mấy người Vu Đồng cuốn lấy.
Hắn nhìn cửa kho hàng bị phá ra giận không thể át.
"Những con chó đáng chết, hôm nay lão tử sẽ liều mạng với các ngươi."
Vu Đồng lui về phía sau, vòng đến phía sau Hổ Uy, lúc sau khởi động ám khí trong tay áo bay về phía Hổ Uy.
Hổ Uy ứng đối người phía trước, căn bản là không rảnh bận tâm phía sau, mũi ám khí kia mang theo một hơi thở sinh sát bắn vào trong ngực của hắn ta.
Mắt thấy ám khí sẽ đâm vào thân thể của Hổ Uy, ở lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy "keng" một tiếng vang lên, mũi ám khí kia đã bị một viên đá đánh bay ra ngoài.