Tô Oanh cũng không cho bọn họ có cơ hội suy tính, đại đao trong tay vạch ra từng đường trong không khí, tạo ra một con đường máu, đến bên cạnh mấy người Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhìn nàng xuất hiện, khẽ cau mày, vậy mà nàng vẫn biết chuyện này.
Người của Thanh Long Doanh nhao nhao hoàn hồn, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực!
"Giết, giết bọn họ!"
Cuộc hỗn chiến được phát động lần nữa, không biết có phải là do Tô Oanh xuất hiện hay không mà chí khí của mấy người trong doanh Lão Hổ đều dâng lên cao.
Trường đao ở trong tay của Tô Oanh như đang chém dưa hấu, chém khiến cho đối phương thất bại liên tục, chặt đến mức làm cho lưỡi đao cũng cùn.
Tiêu Tẫn liền gắt gao đứng tại sau lưng Tô Oanh, không để phía sau lưng nàng có tên địch nào xuất hiện.
Hai người giống như một cái cối xay thịt, không có một ai có thể sống sót sau khi qua tay hai người.
Mấy người Nhất Hào đã được bọn họ huấn luyện trong khoảng thời gian này, sức chiến đấu cũng tăng cường rất mạnh, cho dù bị người của Thanh Long Doanh bao vây thì cũng không sợ chút nào.
Tô Oanh đã nói qua với bọn họ, nếu như bị nhiều người vây lại, vậy thì nhất định phải đoàn kết lại với nhau, nếu như sự đoàn kết bị giảm thì rất dễ bị đánh tan.
Điểm này cũng là trận pháp Tô Oanh rút ra được sau khi chiến đấu với Thanh Long Doanh, đơn đả độc đấu, những người kia chắc chắn không phải là đối thủ của nàng, nhưng sau khi bọn họ bày trận này thì lại có thể đánh với nàng, sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều.
Mắt nhìn thấy người của mình càng ngày càng gục nhiều, mấy thống lĩnh của Thanh Long Doanh đều có chút hoảng hốt, nếu như cứ đánh tiếp như vậy, cho dù có thể thắng thì không biết là phải trả giá đắt như thế nào: "Rút lui, rút lui trước, rút lui hết cho ta!"
Thanh Long Doanh có nhiều người, nhưng ngay vào lúc Tô Oanh xuất hiện thì bọn họ cũng có chút mất tinh thần, không phải đánh không lại, mà là trong lòng cảm thấy e ngại theo bản năng, liền cảm thấy mình thất bại, lúc động thủ lần nữa thì cũng mất đi sức mạnh.
Thanh Long Doanh rút lui, Tô Oanh tức giận bọn họ cho nên còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tiêu Tẫn cản lại.
"Chớ đuổi giặc cùng đường."
Đột nhiên người của Thanh Long Doanh rút lui cũng là do bị Tô Oanh làm hoảng sợ, hiện tại bọn họ chạy trối chết, nếu như Tô Oanh còn đuổi theo thì bọn họ sẽ phản kích, cũng không chắc bọn họ có thể trở ra toàn thân, dù sao thì Thanh Long Doanh có không ít người.
Tô Oanh biết được đạo lý này, nhưng nàng cứ nghĩ đến chuyện mình sập bẫy của Thanh Long Doanh thì lại không nuốt trôi, nàng giơ trường đao trong tay lên liền phi vào một trong số thống lĩnh của bọn họ.
Thống lĩnh kia cảm thấy có một luồng sát khí đập tới.
Hắn ta nhanh chóng nhích sang bên trốn tránh, nhưng vẫn bị trường đao đâm trúng đùi.
"A!"
Các thống lĩnh khác thấy thế thì nhanh chóng đỡ lấy hắn ta rồi bỏ chạy.
Cuối cùng trong trận đấu này, người của Thanh Long Doanh chạy đi khắp nơi.
"Ôi, phốc!"
Tô Oanh nhìn thấy Hổ Uy phun ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ xuống đất.
"Thủ lĩnh!"
Người của doanh Lão Hổ nhanh chóng tiến lên đỡ người lên.
Tô Oanh nhăn mày: "Đưa người trở về trước để ta xem một chút."
Mấy người đưa Hổ Uy vào trong nhà.
Áo choàng bên ngoài của Hổ Uy đã bị máu nhuộm đỏ, Tô Oanh muốn cởi cúc áo bào của hắn ta, lại bị Tiêu Tẫn ngăn lại.
"Để ta."
Tiêu Tẫn là người trên chiến trường, cũng không lạ với mất vết ngoại thương, Tô Oanh cũng không từ chối.
Sau khi cởi bỏ áo bào, bọn họ có thể nhìn thấy tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người Hổ Uy, Tô Oanh lấy thuốc bột cầm máu ở trên người ra cho Hổ Uy dùng, sau đó Tiêu Tẫn kiểm tra xem trên người hắn ta có vết thương chí mạng không.
Cũng may mặc dù vết thương bên ngoài của Hổ Uy có chút đáng sợ, nhưng không trí mạng, chỉ cần dùng thuốc trị thương cầm máu là được.