"Vết thương này của hắn rất nghiêm trọng, ta cần lập tức chữa trị cho hắn, các ngươi đều tản ra chút, đừng vây quanh đây."
Mấy người Nhất Hào cũng đã từng trải qua thời điểm liếm máu trên lưỡi đao, lần nào làm nhiệm vụ cũng sẽ có người chết đi, mặc dù bọn họ sẽ cảm thán hai câu, nhưng cũng sẽ không quá mức để ở trong lòng, nếu bọn họ lựa chọn con đường kia thì chắc chắn sẽ có kết cục như vậy.
Chỉ là không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy Nhị Hào ngã trong vũng máu thì trong lòng lại có cảm giác nặng nề không nói thành lời, có lẽ là do khoảng thời gian này ở chung, nên bọn họ đã có tình nghĩa huynh đệ chân chính.
Động tác của người doanh Lão Hổ rất nhanh: "Tô nương tử, đã chuẩn bị xong gian phòng."
Tô Oanh gật gật đầu, nhanh chóng sai người đưa Nhị Hào trên chiếc ghế dài đến căn phòng đó.
Tô Oanh đi theo vào trong phòng, nhìn Tiêu Tẫn ngoài cửa nói: "Coi chừng cửa, ta không muốn có người quấy rầy trong lúc mình chữa bệnh."
Tiêu Tẫn nhăn mày gật đầu: "Không cần giúp đỡ sao?"
"Không cần."
Nói xong, Tô Oanh trực tiếp đóng cửa lại khóa trái.
Tình huống của Nhị Hào tương đối nguy hiểm, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều được, xác định cửa ra vào và cửa sổ đã được khóa chặt thì cô trực tiếp đưa người lên bàn mổ trong không gian.
Tô Oanh đeo bao tay vào, lấy kéo cắt bỏ áo của Nhị Hào, sau đó bôi thuốc tê và thuốc trừ độc lên trên.
Nàng lấy ra một chiếc kìm lớn ở bên cạnh, rút ngắn mũi tên đang cắm vào, sau đó đẩy dụng cụ tham chiếu đến trước người Nhị Hào, tìm kiếm vị trí rõ ràng của mũi tên trong cơ thể.
"Ở gần tim như vậy..."
Từ trên dụng cụ, Tô Oanh có thể trông thấy rõ ràng, vị trí mũi tên chỉ cách trái tim khoảng cách một mảnh giấy, vị trí gần như vậy, độ khó của cuộc giải phẫu lập tức tăng lên.
Tô Oanh đẩy dụng cụ đến trước ngực của Nhị Hào, xem ra là sẽ thực hiện ca mổ sau khi lấy dụng cụ kiểm tra xong.
Tô Oanh lấy dụng cụ phẫu thuật, hạ thủ nhanh chóng, chuẩn mở ngực của Nhị Hào...
Sau khi mở ra, Tô Oanh phát hiện mũi tên này có móc câu, vị trí móc cách rất gần tim, nếu như tay của nàng không chắc thì Nhị Hào có thể sẽ đi ngay trên bàn mổ.
Tô Oanh từ từ đẩy mũi tên sang hướng bên cạnh, ngay khi tất cả thịt được nàng tách ra, nàng ngừng thở, từ từ gắp mũi tên ra!
Khi Tô Oanh nhìn chiếc mũi tên đỏ tươi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhìn vào dụng cụ, trong vết thương đã không còn chảy máu nguy hiểm, sau khi nàng dùng kìm cầm máu để cầm máu thì bắt đầu khâu vết thương lại.
Cuối cùng thì băng bó kỹ vết thương, sau đó kiểm tra nhịp tim của Nhị Hào thì nàng mới đưa người ra khỏi không gian.
Trong phòng đã đen kịt, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy ánh lửa mơ hồ.
Tô Oanh đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Phu nhân, Nhị Hào hắn thế nào rồi?"
Nhất Hào không kịp chờ đợi hỏi.
"Hẳn là không chết được, lấy một chiếc xe ba gác đến, cho thêm mấy lớp chăn mền rồi đưa người về đi."
Mấy người Nhất Hào nghe thấy Nhị Hào còn sống thì nét mặt đều trở nên vui mừng, trong lòng càng bội phục Tô Oanh hơn, nếu lúc trước bị thương như thế này thì bọn họ cũng có thể chờ đợi cái chết.
Hoặc có lẽ là, bọn họ cũng không nghĩ đến Tô Oanh sẽ thật sự tận lực cứu người, hóa ra trong lòng nàng, bọn họ cũng không phải công cụ sống chết không quan trọng, mà đều là người!
"Mệt mỏi thì trở về thôi."
Tiêu Tẫn nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt của Tô Oanh thì cảm thấy đau lòng.
Tô Oanh gật gật đầu, nàng thật sự mệt mỏi.
Đợi đến khi bọn họ về đến nhà thì đã qua giờ Tý, nhưng trong phòng, ngoại trừ mấy đứa bé thì những người còn lại đều không có ngủ.
Biết Tô Oanh cùng mấy người Tiêu Tẫn gặp nguy hiểm ở bên ngoài, làm sao bọn họ có thể ngủ được?
"Lão gia, phu nhân, mọi người trở về rồi, sao rồi, không sao chứ?"