[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Dơ Bẩn, Đều Phải Dọn Sạch

 Chương 302: Dơ Bẩn, Đều Phải Dọn Sạch Chương 302: Dơ Bẩn, Đều Phải Dọn Sạch Chương 302: Dơ Bẩn, Đều Phải Dọn Sạch

Tô Oanh suy nghĩ lại đi vòng trở về, lão đầu thấy nàng đi trở về cũng có hơi kinh ngạc.

"Một chung còn chưa đủ sao tiểu nương tử, ngươi không giống như là người có yêu cầu."

"Đại thúc có thời gian hay không, ta muốn tâm sự với ngươi."

"Không có, ngươi đi đi." Lão đầu không chút nghĩ ngợi đã từ chối.

Tô Oanh nhíu mày.

Lão đầu lại nói: "Nếu ngươi muốn sống yên ở chỗ này ổn, vậy đến khu khác đi, khu vực phía Tây, không phải là nơi người thường có thể ở, mỗi một địa phương, đều sẽ có dơ bẩn phải chết ở trong đất, không có người phí tâm tư rửa sạch cho bọn họ."

Tô Oanh thong thả nhìn lão đầu, nặng nề lại vô cùng kiên định nói: "Vậy có thể là ngươi nói sai rồi, chẳng sợ bọn họ cắm rễ dơ bẩn trên mặt đất, ta đều phải rửa sạch sẽ."

Ở nháy mắt lão đầu ngây người, Tô Oanh xoay người đi ra khỏi phố hẹp.

"Tô nương tử, chúng ta còn muốn tới nơi khác sao?"

"Không cần, đi thôi."

Tuy không đi khắp toàn bộ khu vực phía Tây, nhưng nơi này là cái dạng gì, trong lòng nàng đã có hiểu biết đại khái.

"Tô nương tử, vậy, vậy đứa nhỏ này..." Lý Dũng khó xử nhìn tiểu tử phía sau, một đường hắn đều thành thật đi theo bọn họ, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ muốn trốn chạy.

"Không phải Hổ Doanh thiếu người sao?"

Vẻ mặt của Lý Dũng bất đắc dĩ, vậy cũng không phải thiếu tiểu tử choai choai.

"Ta, ta cái gì cũng đều có thể, ta cái gì đều có thể làm." Hài tử kia đột nhiên lên tiếng nói.

Vậy ngươi cũng không đáng giá năm lượng bạc!

"Được, lên xe lên xe."

Hài tử kia thấy Lý Dũng nguyện ý dẫn hắn đi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười.

"Tô nương tử, ngươi muốn đi về đâu, hay là đi nơi khác?"

Tô Oanh nhìn sắc trời nói: "Đi về trước."

"Vâng."

Khi Tô Oanh về đến nhà, sắc trời đã tối sầm xuống.

Tiêu Tẫn đứng ở trong sân, nhìn nàng đi vào bất đắc dĩ nói: "Cơ thể không khoẻ còn chạy loạn."

Tô Oanh rất là tinh thần: "Không có gì không khoẻ, lúc trước nói phải khám chân cho ngươi, vẫn luôn không khám, bậy hiện tại đi."

Tiêu Tẫn đi theo nàng vào nhà.

Tiêu Tẫn thành thật ngồi xuống ghế, kéo ống quần lên.

Tuy miệng vết thương trên đùi Tiêu Tẫn đã khôi phục đến không sai biệt lắm, nhưng vết sẹo đan xen ngang dọc lại không có biện pháp mờ nhạt ở trong khoảng thời gian ngắn.

Tô Oanh lấy ngân châm ra đâm vào huyệt vị trên đùi hắn.

Tiêu Tẫn kêu lên một tiếng, nháy mắt cơ bắp toàn thân trở nên căng cứng.

Tô Oanh nhìn phản ứng của hắn vừa lòng gật đầu: "Không tồi, huyết quản lớn lên rất tốt, đã mẫn cảm như vậy."

Một lát sau, nàng rút bạc ra, cũng xác định chân Tiêu Tẫn xem như khôi phục hoàn toàn.

Tuy mình đã đứng lên, nhưng lòng Tiêu Tẫn đều vẫn treo lên, hiện giờ nghe Tô Oanh nói đã không thành vấn đề, hắn vẫn là sẽ không nhịn được nhảy nhót: "Đã hoàn toàn không thành vấn đề?"

Tô Oanh ừ một tiếng: "Không sai, nhưng trong thời gian ngắn cố gắng không cần dùng chân quá độ, cái khác không có vấn đề gì."

"Được."

Tiêu Tẫn nhìn nàng nói: "Đi đâu vậy?"

Tô Oanh nói chuyện đi tìm Hổ Uy với Tiêu Tẫn.

Sau khi Tiêu Tẫn nghe xong đã hiểu rõ ý tứ của Tô Oanh: "Ngươi muốn chỉnh đốn Lão Hổ Doanh?"

"Bằng không thì sao? Một ngày Lão Hổ Doanh không hợp quy tắc, một ngày ta không yên tâm để Linh Nhi bọn họ bước ra khỏi cánh cổng này." Nhiều quỷ quái không có bất kì trói buộc gì như vậy, nếu không có quy tắc, bọn họ không có khả năng sống một cuộc sống an bình chân chính.

"Ngươi tính làm như thế nào?"

"Khu vực phía Tây là khó thu phục nhất, vậy bắt đầu từ khu vực phía Tây, để cho bọn họ có thể bắt đầu sinh hoạt giống như người bình thường trước."

Tô Oanh lại nói chuyện những người khu vực phía Tây đó có di chứng nuôi cổ với Tiêu Tẫn.

"Loại bệnh này không phải không có thuốc trị, bước đầu tiên, cho bọn hắn dùng thuốc trước rồi xem hiệu quả." Nhiều người không khống chế được thân thể của mình như vậy cũng không phải đều đáng chết, dùng thuốc trước, nếu vẫn không được, suy nghĩ biện pháp khác.

"Được."

Tô Oanh cầm chung rượu mua từ lão đầu kia vào nhà bếp.

Bình Luận (0)
Comment