Hạ Thủ Nghĩa gật đầu, ông ấy cũng là không nghĩ đến: "Đây là định mệnh, sao Mộ Dung huynh đệ lại tới nơi này?"
Mộ Dung Đức nghe vậy nặng nề thở ra một hơi: "Còn không phải bởi vì chuyện kia, Hạ huynh đệ cũng là vì chuyện kia đi?"
Hạ Thủ Nghĩa nghe vậy, nháy mắt trở nên trầm mặc.
"Chuyện xưa như mây khói, không nhắc đến cũng thế, đúng rồi, ngươi đến Lão Hổ Doanh khi nào?" Mộ Dung Đức hỏi.
"Ngay trước đó không lâu, bị lưu đày đến nơi đây, Mộ Dung huynh đệ thì sao?"
Mộ Dung Đức nói: "Có lẽ ta tới sớm hơn ngươi một chút."
Tô Oanh và Tiêu Tẫn đều ở bên cạnh nhìn, thì ra Hạ Thủ Nghĩa thất thần như vậy chính là bởi vì lão đầu này.
"Xem ra Hạ đại thúc và đại thúc bán rượu này quen nhau?"
Tô Oanh lên tiếng chặn ngang hai người ôn chuyện.
Hạ Thủ Nghĩa đứng dậy nói: "Mộ Dung huynh đệ, sở dĩ ta có thể sống sót đến nơi đây, ít nhiều cũng nhờ phu nhân." Nói xong, ông ấy nhìn Tô Oanh nói: "Phu nhân, đây là một vị cố nhân của ta, Mộ Dung Đức, hắn là người Nam quốc."
"Đầu bếp đệ nhất thiên hạ Nam quốc, Mộ Dung Đức." Tiêu Tẫn chậm rãi mở miệng.
Mộ Dung Đức sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tẫn, không nghĩ tới ở nơi này lại
"Vị này chính là..."
"Tại hạ Tiêu Tẫn, đây là phu nhân của ta." Tiêu Tẫn nói.
Tô Oanh cảm thấy hắn tự giới thiệu mình là được, câu phía sau kia giống như hơi dư thừa?
"Tiêu Tẫn..." Mộ Dung Đức nhíu mày hoa râm, đáy mắt lộ ra tia chợt hiểu: "Không nghĩ tới lại có thể gặp được Tề Vương điện hạ Sở quốc ở chỗ này."
"Đã sớm không phải."
Mộ Dung Đức không hỏi nguyên do, thân vương một quốc gia sẽ tới Bắc Hoang, vậy chỉ có thể là bị lưu đày tới, thân vương bị lưu đày, vậy định không phải tội nhỏ, ông ấy không cần thiết hỏi ra đắc tội với người.
"Nếu mấy vị không chê, vậy đến nhà ta ngồi đi."
Tô Oanh muốn biết một ít tình huống khu vực phía Tây từ bên ông ấy, nên không từ chối.
Nhà của Mộ Dung Đức cũng không ở bên này, mà là ở một chỗ giao nhau sau quán rượu, là một nhà gỗ thoạt nhìn tương đối sạch sẽ.
Mộ Dung Đức mời bọn họ đi vào.
Nhà gỗ trang trí rất đơn giản, chỉ một gian nhà chính và một gian ngủ phòng, bên trong cũng chỉ có bàn ghế và ngăn tủ mà thôi.
"Nhà đơn sơ, các vị không ghét bỏ là được."
"Tới nơi quỷ quái này rồi, có thể được một căn nhà như Mộ Dung đại thúc, vậy là đủ rồi."
Mộ Dung Đức cầm mấy chén sứ sạch sẽ tới rót nước cho bọn họ.
"Đúng vậy, ta có một căn nhà như vậy, lúc trước cũng mất đi sức lực thật lớn mới lấy được đến tay." Mộ Dung Đức chậm rãi nói việc mình đã trải qua với bọn họ.
Lúc trước ông ấy cũng là bị Nam quốc lưu đày đến đây, dựa theo thời gian này, lúc ông ấy tới thì sớm hơn bọn họ mấy tháng.
"Khi vừa đến, nơi khác đều không dễ đặt chân, nên bị người đưa tới nơi này, lúc trước nơi này có một gian tửu lầu tên là Trần Phong, nói là người mới tới đều có thịt ăn, có người đưa cho ta, nhưng ta nhìn ra thịt kia có vấn đề nên không ăn, tìm cớ rời đi."
"A? Mộ Dung đại thúc cũng phát hiện những thịt đó có vấn đề?"
Mộ Dung Đức gật đầu: "Ta làm đầu bếp nhiều năm như vậy, thịt gì mà chưa thấy qua, thịt kia vừa thấy giống như thịt bò, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, kỳ thật là thịt người, ta không ăn thứ đồ kia."
"Không sai."
"Sau đó tửu lâu Trần Phong đột nhiên sụp đổ, những người kỳ quái khu vực phía Tây đó cũng đều bị bắt đi không thấy, khu vực phía Tây này mới an ổn chút, nhưng nơi này đã bị những người đó ăn mòn nhiều năm, trong xương cốt đều nát bét, hơi có năng lực lại còn thông minh đã sớm chạy, còn lại đều không chống đỡ nổi, ở lại chờ chết mà thôi."
"Vì sao đại thúc không đi?"
"Ta?" Mộ Dung Đức lắc đầu: "Ta cô độc một mình, bơ vơ không nơi nương tựa, sống hay chết lại có gì quan trọng?"