"Tình huống của hắn xác thật rất hung hiểm, lúc ấy ta cũng không có mười phần nắm chắc." Nhưng nàng vẫn ra tay, nàng ra tay tự nhiên cũng không phải bởi vì chỉ muốn cứu người, tuy Mông Tư nói đây là ân tình giữa nàng và Mông gia, không liên quan đến khu vực phía Bắc, nhưng không tin việc này không có một chút ảnh hưởng chính diện với việc bọn họ dung hợp khu vực phía Bắc.
Sau khi Tô Oanh rời đi, người ở sân Mông gia rối rít nghị luận chuyện vừa rồi.
"Rốt cuộc tiểu nương tử kia có địa vị gì, y thuật lại lợi hại như vậy?"
"Đâu chỉ là y thuật lợi hại công phu cũng khiến người không so được, chỉ mình nàng, mấy bàn tay đã đánh những bùn lầy khu vực phía tây đó thành thật."
"Là nàng..."
Tuy người Khu vực phía Bắc sinh hoạt an tường ở khu vực của mình, nhưng đây cũng không đại biểu cái gì bọn họ cũng không biết.
Lão Hổ Doanh có một tiểu nương tử lợi hại, chuyện lật đổ cổ tộc và Thanh Long Doanh đã sớm truyền ra ở khu vực phía Bắc.
Mọi người đều rất tò mò tiểu nương tử này là thần thánh phương nào, không nghĩ tới hôm nay nàng đã đến khu vực phía Bắc.
Nhưng hình tượng của Tô Oanh hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của bọn họ, lúc trước bọn họ còn nói nàng là nhân vật tàn nhẫn mặt đầy dữ tợn thân cao tám thước.
Không nghĩ tới lại là một tiểu kiều nương ôn nhu yếu đuối.
"Hôm nay cảm ơn chư vị đưa Giáng Nhi về, đợi cho Giáng Nhi tỉnh lại, Mông Tư tự nhiên tới cửa bái tạ." Mông Tư từ trong phòng đi ra, ôm quyền cảm ơn với người trong viện.
"Trưởng khu đừng khách khí, chúng ta đều là đi theo Mông Giáng chơi từ nhỏ đến lớn, cũng không thể mặc kệ nhìn hắn xảy ra chuyện."
"Đúng vậy trưởng khu, các ngươi chăm sóc Mông Giáng có cần gì hỗ trợ cứ việc nói cùng với chúng ta một tiếng là được."
"Vậy làm phiền chư vị, thời gian không còn sớm, vậy không trì hoãn chư vị."
Sắc trời xác thật không còn sớm, sau khi mọi người bái biệt với Mông Tư từng người đã về nhà, nhưng trong đám người có hai nam tử trung niên tuổi không chênh với Mông Tư lại không vội vã rời đi.
"Tiểu nương tử kia và người Lão Hổ Doanh tới chính là có việc?"
Mông Tư ý bảo hai người vào nhà rồi nói.
Sau khi vào nhà, Mông Tư đã nói mục đích chuyến này của Tô Oanh với hai người bọn họ.
"Tuy nàng cứu Giáng Nhi, nhưng việc này không thể đánh đồng, cho nên khi các ngươi suy xét chuyện này, phải lấy ích lợi toàn bộ khu làm trọng."
Hai người gật đầu: "Chúng ta biết, tiểu nương tử này ta còn cho người đi hỏi thăm, các ngươi biết khu vực phía Đông phía sau sườn núi kia không, lúc trước cháy lửa lớn, chúng ta còn nói đó là trời hanh vật khô mà cháy rừng, kết quả lại là Thanh Long Doanh trăm phương nghìn kế dùng quỷ kế muốn tính mạng của nàng."
"Một nữ nhân, một nữ nhân còn trẻ tuổi có thể khiến đám đào binh kia căm ghét kiêng kị như thế, vậy tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn." Ý lời này không phải không có kiêng kị.
Mông Tư lại nói: "Không phải nhân vật tàn nhẫn lại có mấy người có thể đứng vững gót chân ở nơi quỷ quái này, thật ra nàng nói cũng không phải không có chỗ tốt, tuy hiện tại chúng ta rất an nhàn, nhưng hậu bối của chúng ta thì sao? Đám tiểu tử kia ngay cả đầu lợn rừng đều không đối phó được, ngày sau thật sự có thể nâng toàn bộ khu vực phía Bắc lên sao?"
Hai người im lặng, bọn họ là muốn cho mọi người cuộc sống an nhàn, nhưng an nhàn lâu rồi, đã mất đi năng lực chống đỡ với ngoại bộ xâm nhập.
Vạn nhất ngày nào đó bọn họ quy thiên, ai tới che chở cho bọn họ?
"Cứ nhìn xem, chế độ điều lệ trong miệng của bọn họ, rốt cuộc là thứ gì."
"Được."
Tô Oanh cũng về tới nhà ở trước khi trời hoàn toàn tối sầm.
"Tô nương tử, mấy người kia ngươi giữ lại có ích lợi gì?" Kiều Dương nhảy xuống xe ngựa theo, nhìn những mỹ thiếu niên phía sau đó.