Tốc độ của những người này cũng không làm hắn quá kinh ngạc: "Các ngươi tiếp tục canh, nếu phát hiện có người có thể phá trận, lập tức tới nói cho ta."
"Vâng."
Sau khi số bốn rời đi, Tiêu Tẫn đã gọi Giang Dương tới: "Lúc trước bảo Lâm Khôn bọn họ đi tìm hiểu tin tức, có hồi âm chưa?"
Giang Dương lắc đầu: "Vẫn chưa truyền tin trở về."
Tiêu Tẫn nhíu chặt mày: "Đội ngũ lưu đày Cẩm Thành đến đây, đã đến nơi nào?"
"Đến thành Mã Vương, nếu tốc độ nhanh mà nói, có lẽ trước cuối tháng có thể đến Bắc Hoang."
Nửa tháng, cho dù trong quá trình lưu đày có điều thiệt hại, ít nhất cũng sẽ còn có phần lớn có thể đến Bắc Hoang, kia chính là hơn một ngàn miệng muốn ăn cơm.
Tiêu Tẫn nhíu mày chặt hơn.
"Liên hệ với Lâm Khôn bọn họ, để cho bọn họ tới gặp ta."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi truyền tin tức."...
Tiêu Tuyệt dưỡng thương mấy ngày trên người mới không đau đến hắn hận không thể đi tìm chết.
"Vương gia, người đi tra xét đã trở lại." Thân tín đi vào phòng nói.
Cả mắt của Tiêu Tuyệt đầy hận ý ngẩng đầu: "Cho người tiến vào."
Thám tử đi vào phòng quỳ xuống ở trước mặt Tiêu Tuyệt: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia."
"Tìm được rồi sao?" Tiêu Tuyệt gấp không chờ nổi hỏi.
"Hồi Vương gia, vẫn chưa tìm được, Bắc Hoang kia thật sự quỷ dị, tối hôm qua mấy tiểu nhân vẫn luôn đi loanh quanh ở một chỗ, dù thế nào cũng đều không thể đi ra càng đừng nói tìm người, một đường đi vào, trừ biến thành thi thể sương sụn, gần như không nhìn thấy người sống."
Gân xanh trên trán Tiêu Tuyệt điên cuồng nhảy lên: "Phế vật vô dụng, ngay cả một nữ nhân đều tìm không thấy!"
"Vương gia thứ tội." Nơi khác còn chưa tính, kia chính là ngoài cửa khẩu, lại là Bắc Hoang, bọn họ muốn tìm người thì nói dễ hơn làm.
"Tiếp tục đi tìm, nếu không tìm thấy, bổn vương sẽ chặt đầu của các ngươi xuống!"
Thám tử nào dám phản bác: "Vương gia bớt giận, tiểu nhân nhất định dốc hết toàn lực đi tìm, nhất định mang người về."
"Cút!"
Tiêu Tuyệt tức giận đến ngực đau từng cơn, tuy nhuyễn giáp kia chặn dao nhỏ của Tô Oanh, nhưng không lập tức có tác dụng trên dao nhỏ, một đao kia là Tô Oanh dùng khí lực lớn, bẻ gãy hai xương ngực của mình, mỗi lần thở dốc hắn ta đều đau đến muốn giết người.
"Người bổn vương muốn gặp? Tới chưa?" Tiêu Tuyệt thoáng bình ổn lửa giận của mình sau đó nói.
"Hồi Vương gia, bọn họ truyền tin tức tới nói, hôm nay người có thể đến."
Thân tín vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng truyền lời của thị vệ.
"Vương gia, người đưa tới."
Tiêu Tuyệt thở một hơi nói ra câu.
"Dẫn người tiến vào cho bổn vương."
Lý Đạt bị thị vệ dẫn vào phòng, thấy Tiêu Tuyệt nửa dựa vào trên giường, Lý Đạt vô cùng tự giác quỳ xuống hành lễ.
"Thảo dân Lý Đạt tham kiến Tề Vương điện hạ."
Tiêu Tuyệt thu hơi thở âm trầm trên người lại, trên mặt nở ra một nụ cười bảo Lý Đạt đứng dậy.
Lý Đạt nhìn bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười kia của Tiêu Tuyệt, rất có một loại tuyệt vọng tai vạ đến nơi.
"Ngươi thật xa lại đây, cũng không thể để ngươi nghỉ ngơi tốt, ngồi đi, đi lấy nước trà điểm tâm tốt nhất lên."
Lý Đạt nào dám ngồi!
"Tiểu nhân không xứng, Vương gia ngài có gì muốn nói cứ việc hỏi là được, tiểu nhân nhất định biết gì nói hết."
Tiêu Tuyệt thấy Lý Đạt nói, nụ cười trên mặt thật hơn: "Ngồi đi, ở trước mặt bổn vương không cần câu nệ, cũng không phải là chuyện gì khó lường đại, chỉ là muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm vài câu thôi."
Lý Đạt thật sự là muốn khóc, lần trước hắn ta xảy ra sai sự không làm tốt, bị số lượng lớn phạm nhân đào tẩu, sau khi đưa người còn lại ra cửa khẩu, hắn ta đã nhận mệnh trở về lãnh phạt, bị đánh không nói, bên trên còn trực tiếp để hắn cút về quê, đây vẫn là quan trên nể tình hắn ta làm nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, bằng không hiện tại hắn ta nào có thể bình yên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tuyệt, không chết cũng bị rút một lớp da.