"Nương nương mau rời giường, bằng không lát nữa đi học đường sẽ đến trễ."
Tô Oanh mở mí mắt lên, đã thấy Nhị Bảo cười hì hì ghé vào đầu giường.
Tô Oanh duỗi người từ trên giường ngồi dậy: "Được rồi, nương dậy đây."
"Nương người xem, túi sách này là Bạch Sương thẩm cho con." Nhị Bảo lắc lư một túi nhỏ như hiến vật quý ở trước mặt nàng.
Tô Oanh hơi tò mò: "Túi sách nhỏ để cái gì vậy?"
Nhị Bảo mở túi ra xếp đồ vật bên trong thành một hàng: "Có bánh bao thịt Hạ gia gia làm, còn có quả dại Mộ Dung gia gia cho, cái này là bình nước Triêu ma ma chuẩn bị, còn có điểm tâm và kẹo nương mua."
Tô Oanh nhìn đồ ăn ở trên bàn hơi dở khóc dở cười, đều là đồ ăn, không biết còn tưởng rằng hai tiểu gia hỏa đi dạo chơi ngoại thành.
"Được, những đồ ăn này đều thu lại đi, lúc đi học cũng không thể ăn."
"Đã biết nương."
Sau khi ăn cơm sáng bọn họ ngồi lên xe ngựa đi về phía học đường.
Sau khi tới học đường, Tô Oanh nhảy xuống xe ngựa ôm hài tử xuống.
Lúc này đã có không ít hài tử đến học đường.
Lúc trước Tô Oanh đã nói chỉ cần tuổi phù hợp đều có thể đến học đường đọc sách, trước năm ba tuổi đều không cần tiền, còn bao một bữa cơm trưa.
Nhận lời bao cơm trưa này, gần như khiến tiểu hài nhi vừa độ tuổi ở Lão Hổ Doanh đều tới.
Học đường tổng cộng xây ba mươi phòng, gần như đều đủ quân số.
Lần đầu tiên hai tiểu nãi bao thấy nhiều hài tử cùng tuổi như vậy, đều có hơi khiếp đảm ôm chân Tô Oanh không muốn buông tay.
"Nương, Linh Nhi không muốn đi học đường." Nhị Bảo sợ hãi bẹp cái miệng nhỏ.
Tuy Đại Bảo không khóc, nhưng tay ôm Tô Oanh lại như thế nào cũng đều không muốn buông ra.
"Không sợ, nương đi vào với các con."
"Không muốn không muốn, không cần đi học đường." Nhị Bảo oa một cái đã khóc lên.
Đại Bảo thấy Nhị Bảo khóc, cũng đi bẹp cái miệng nhỏ theo.
Tiêu Tẫn theo ở phía sau bất đắc dĩ liếc nhau với Tô Oanh, hai người đều hơi bối rối với một tình huống này, dù sao khi tới nhóm tiểu gia hỏa đều vui vẻ, ai biết lại không vui.
Tiêu Tẫn chỉ có thể ôm Đại Bảo lên: "Lúc trước không phải Tễ Nhi vẫn luôn muốn đến học đường đọc sách sao?"
Đại Bảo bẹp cái miệng nhỏ không hé răng.
"Hiện tại đi học đường, lát nữa phụ thân và nương tới đón các con về nhà."
"Nam tử hán, đừng khóc."
Đại Bảo ghé vào trên vai Tiêu Tẫn khụt khịt một hồi lâu mới nói: "Tễ Nhi không khóc, Tễ Nhi phải đọc sách thật ngoan."
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng nhi tử kiên cường không khỏi đau lòng: "Ngoan."
Nhị Bảo lại không dễ dỗ như vậy, cô bé càng khóc càng lớn tiếng, hận không thể lớn lên ở trong lòng Tô Oanh.
"Linh Nhi ngoan, không khóc không khóc, lát nữa vào học đường học vẫn là Sở tiên sinh dạy học cho các con."
"Không cần, con muốn ở chung với nương."
Tô Oanh thấy giọng nói của cô bé khóc đến nghẹn lại đau lòng đến độ muốn bỏ cuộc nửa đường.
"Linh Nhi không muốn đi học với tiên sinh sao?" Sở Vân chỉ có thể tiến lên hỗ trợ, vài người dỗ một hồi lâu mới đưa hai đứa nhỏ đi vào.
Tiêu Tẫn xoay người lên ngựa lại thấy Tô Oanh còn đứng ở ngoài cửa học đường duỗi đầu dò não như kẻ trộm: "Đang nhìn cái gì?"
Tô Oanh cũng không quay đầu lại: "Nhìn hài tử, cũng không biết còn khóc hay không, vạn nhất khóc ngất xỉu làm sao bây giờ."
Tô Oanh cảm thấy mình lão mẫu thân này tâm thật sự là vô dụng.
Nàng vừa mới dứt lời, xoay người chạy ra ngoài tường.
Tiêu Tẫn nghi hoặc, chỉ có thể xoay người xuống ngựa đi theo.
Khi Tiêu Tẫn tìm được Tô Oanh thấy nàng đang cong người ghé vào tường trước một cửa động thông khí.
Tiêu Tẫn: "..."
"Ngươi đang làm cái gì?"
Tô Oanh cũng không quay đầu lại nói: "Ta thấy được thấy được, Linh Nhi không khóc, mất công lúc trước nói một thời gian với Sở Vân, bằng không lúc này khẳng định còn chưa dỗ được."
Tiêu Tẫn: "..."
Cho đến khi tiếng chuông đi học gõ vang, Tô Oanh mới lên xe ngựa.