Điền Nữu nhìn đằng trước nhíu mày: "Vừa rồi ta nhìn thấy một người ngã trên mặt đất, nếu ông không dừng lại chúng ta đã đi qua từ trên người?"
"Người?" Mông Tư đề cao cảnh giác từ trên xe rút ra một gậy gỗ nhảy xuống.
Điền Nữu cũng từ trên xe xuống, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Mau đến xem xem, là một cô nương." Đi đến đằng trước xem xét Mông Tư đột nhiên mở miệng nói.
Điền Nữu vừa nghe, cầm theo đèn đi qua, ánh đèn mỏng manh chiếu vào người trên mặt đất, bà ấy cũng vô cùng kinh ngạc.
Bà ấy duỗi tay sờ mạch trên người đối phương: "Hẳn là đói ngất xỉu đi."
Ở loại địa phương tối lửa tắt đèn này đói hôn mê còn không biết sẽ thế nào, Mông Tư suy nghĩ, vẫn là tính mang người về trước.
Điền Nữu cũng không phải người nhẫn tâm, ý tưởng giống Mông Tư, bà ấy đưa đèn dầu để Mông Tư cầm, ôm người trên mặt đất lên đặt lên trên xe bò.
"Nương, chúng ta thật sự phải đưa nàng về sao ?"
Điền Nữu cầm chăn trên xe đắp lên cho người ta: "Trước mang về đi, chờ nàng tỉnh lại nói."
Nói xong, hai vợ chồng lại lên xe, tiếp tục đi về khu vực phía Bắc.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh mới vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng khóc của Nhị Bảo.
"Con không muốn đi học đường, phụ thân, hôm nay Linh Nhi không muốn đi học đường hu..."
Tô Oanh đứng dậy mặc xiêm y đi ra ngoài, đã thấy Nhị Bảo ôm đùi Tiêu Tẫn khóc đến thê thảm.
Không chỉ là nàng, Tiêu Tẫn cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết phải dỗ như thế nào, bởi vì lời nói tốt xấu đều nói hết, nhưng đứa trẻ buồn bực đều nghe không vào, làm sao bây giờ?
Tô Oanh quay đầu đi vào nhà bếp, bưng một đĩa bánh ngọt đến trước mặt Nhị Bảo.
"Linh Nhi con xem, đây là cái gì?"
Nhị Bảo nghe thấy giọng nói của Tô Oanh thì quay đầu nhìn lại, tiểu gia hỏa đã khóc đến cái mũi và đôi mắt đều đỏ.
"Là, là bánh gạo, bánh gạo ngọt ngào mềm mại."
Tô Oanh cầm lấy một miếng bánh gạo quơ quơ ở trước mặt nàng: "Muốn ăn sao?"
Nhị Bảo nuốt nước miếng: "Muốn ăn."
"Vậy con ngoan ngoãn đi học đường với hai ca ca còn có Sở tiên sinh, những cái này nương đều cho con mang đi được không?"
Nhị Bảo vừa nghe vẫn là phải đi học đường, cái miệng nhỏ chề ra, vận sức chờ phát động.
Ai ngờ cô bé còn chưa khóc thành tiếng, Tô Oanh đã cầm miếng bánh gạo ăn vào miệng: "Thôi, xem ra Linh Nhi cũng không phải rất thích bánh gạo, nếu con không muốn mang đi học đường, vậy nương sẽ ăn luôn."
Nhị Bảo mở to mắt khiếp sợ, nhìn Tô Oanh nhét từng miếng bánh gạo vào trong miệng, la lên một tiếng nhào qua ôm lấy đùi Tô Oanh: "Nương, con đi, người đừng ăn, con đi học đường, con muốn đi học đường với ca ca."
Tô Oanh chưa đã thèm liếm môi: "Nếu không đừng đi nữa?" Nàng lại cầm lấy một miếng bánh gạo.
Nhị Bảo gấp đến độ nước mắt đều chảy ra: "Đi đi đi, đi, nương đừng ăn nữa!"
Tô Oanh rất là tiếc nuối dừng tay: "Thôi được, còn lại cho con đóng gói mang đi học đường."
Đại Bảo đứng ở bên cạnh ấp ủ cảm xúc còn chưa khóc ra khuôn mặt nhỏ đã cứng đờ, vô cùng ghét bỏ nhìn muội muội nhà mình, một đĩa bánh gạo đã khiến cho cô bé thỏa hiệp, tối hôm qua còn lời thề son sắt nói với cậu bé, hôm nay nhất định sẽ không đi học đường!
Ba tiểu gia hỏa thành thật đi theo Sở Vân đến học đường.
Bọn họ vừa đi, Tô Oanh để cho Điền Mộc tìm tay thiện nghệ nung than lúc tới, bọn họ đi về khu vực phía Bắc.
Tô Oanh mới vừa đi, Kiều Dương đã dẫn theo người tới ngoài sân, bọn họ là tới xếp than củi, bởi vì gia tăng một số hố mới, hiện tại hiệu suất nung than của bọn họ còn cao hơn lúc trước, Tô Oanh nói với Hổ Uy, những than củi này yêu cầu bán đi từng nhóm, bằng không đều tích trữ cùng nhau, trận địa quá lớn, bọn họ cũng không có nhiều xe vận chuyển như vậy.