Hắn ta không kịp mở miệng, hoảng loạn rút mũi tên sau lưng ra bắn về phía tới đoản đao, nhưng kình khí chất đống quá mạnh, hắn ta bị chấn động đến liên tục lui về phía sau.
"Tiêu Tẫn, quả nhiên ngươi còn sống!" Nam nhân nhìn Tiêu Tẫn, hắn ta nói sao không đi ra được Mê Hồn Trận này, thì ra người bày trận lại là Tiêu Tẫn này.
Tiêu Tẫn nắm lấy đoản đao bay lộn trở về, mũi đao sắc bén ở dưới ánh trăng đen tối lóe ra tia sáng u lãnh.
"Là ta."
Nam nhân nhìn hắn đứng thẳng hai chân, đôi mắt co rụt, không phải thám tử truyền tin tức đến hai chân Tiêu Tẫn đã bị phế đi, cái dạng hiện tại này của hắn nào như là tàn phế?
"Tiêu Tẫn, ngươi đã là khí tử của Sở quốc, nếu ngươi nguyện ý quy thuận Nam quốc, quốc quân có thể bảo đảm cho ngươi vinh hoa phú quý một đời, ngươi cảm thấy sao?"
"Nếu không thì sao?"
Nam nhân nhíu đôi mắt lại: "Nếu không, giữa ngươi và ta, cũng chỉ có một người có thể sống!"
Tiêu Tẫn cười lạnh, đoản đao trong tay lại bay ra ngoài lần nữa.
Nam nhân không dám lại phân thần, toàn thân tâm ứng đối, nếu luận đấu đơn hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Tẫn, vũ khí sắc của bén hắn ta ở trên mũi tên.
Nam nhân xoay người chạy, hắn như con khỉ nhanh chóng trèo lên trên cây, sau khi tìm được một cứ điểm tốt nhất, nhanh chóng rút mũi tên sau lưng ra bắn về phía Tiêu Tẫn.
"Xuy" một tiếng, mũi tên bắn trúng.
Còn không đợi hắn ta vui mừng, lại tập trung nhìn vào, vừa rồi bắn trúng căn bản không phải là Tiêu Tẫn, mà là một thân cây!
Không đợi nam nhân hoàn hồn, lưng đột nhiên hiện ra một tia hàn ý lạnh lẽo, hắn ta vừa quay đầu lại, không biết khi nào đoản đao trong tay Tiêu Tẫn đã đặt ở trên cổ hắn ta.
"Ngươi! A!"
Nam nhân còn chưa nói ra miệng, đã bị Tiêu Tẫn cắt đứt yết hầu, hắn ta trợn tròn đôi mắt như đang tỏ rõ hắn ta chết không nhắm mắt.
Có lẽ hắn ta cũng không nghĩ tới Tiêu Tẫn sẽ dứt khoát lưu loát muốn mạng của hắn ta như vậy.
Thi thể từ trên cây ngã xuống, Tiêu Tẫn nhảy xuống theo, lau khô máu tươi trên đoản đao ở trên người hắn ta, lúc sau trở lại Lão Hổ Doanh để cho bọn họ xử lý thi thể.
Nam nhân đi tìm tới, rất có thể là bởi vì lúc trước bị bọn họ giải quyết hai người, hiện tại nam nhân cũng đã chết, mặc dù Nam quốc bên kia biết Bắc Hoang có thể sẽ có huyền cơ, sợ cũng sẽ không dễ dàng phái người đến nữa, dù sao với rất nhiều người của những quốc gia đó mà nói, Bắc Hoang tràn ngập quỷ dị và không hiểu, ai cũng đều sẽ cảm thấy sợ hãi với thứ mình không biết.
"Lão gia, kiều Nhị gia và Mông vực trưởng bọn họ cũng đã bán than trở lại, nhưng Mông vực trường bị trọng thương." Số năm nói với Tiêu Tẫn tình huống lúc trước.
Tiêu Tẫn nhíu mày kiếm lại: "Trông coi cẩn thận, ta đi xem."
"Vâng."
Khi Tiêu Tẫn đến Hổ Doanh, không trung đã hiện ra vệt trắng, Hổ Uy đã dậy mới vừa đi ra đã thấy Tiêu Tẫn đi đến.
"Sao Tiêu huynh đệ tới đây sớm như vậy?"
"Nghe nói vực trưởng khu vực phía Bắc bị thương, ta đến nhìn xem."
"Thương thế đã xử lý tốt, không có vấn đề gì lớn, ta dẫn ngươi đi." Hổ Uy dẫn theo Tiêu Tẫn tới ngoài phòng Mông Tư, xác định Mông Tư đã tỉnh lại, đẩy cửa đi vào.
Kỳ thật Mông Tư vẫn luôn không ngủ, chủ yếu là vết thương quá đau, căn bản là không ngủ được.
"Sao Tiêu huynh đệ đến đây?" Bởi vì bị thương lại nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt của Mông Tư thoạt nhìn rất kém.
Tiêu Tẫn nhìn đoạn mũi tên bên cạnh bị lấy ra mặt mày âm trầm: "Là trúng tên?"
"Đúng, mũi tên của đối phương quá lợi hại, xác thật không dễ ngăn cản."
Tiêu Tẫn nhìn ánh mắt Mông Tư hơi sâu: "Đều là cao thủ mặc dù phòng bị tốt, cũng không có khả năng tránh được kiếm của hắn ta, Mông đại thúc công phu không thấp."