Tô Oanh xoay người ngồi xuống, phát hiện hai tiểu gia hỏa và Tiêu Tẫn đều đã không ở trong phòng, trong mơ hồ nàng như có thấy bọn họ đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng nàng chỉ lẩm bẩm hai câu với hai tiểu gia hỏa lại ngủ tiếp.
Tô Oanh xốc chăn lên đứng dậy mặc y phục sau đó mở cửa rời khỏi đây, đã bị gió lạnh thổi đến rùng mình.
Thời tiết thật sự là càng ngày càng lạnh, nàng vẫn để cho bọn họ đào thêm một ít hố mới, nung nhiều than hỏa mới được, bằng không sợ còn chưa nung đủ than tuyết sẽ rơi xuống.
"Phu nhân dậy rồi, hôm nay Hạ đại thúc làm bánh bao ngũ cốc ăn, nô tỳ đi lấy cho phu nhân." Lâm Thù Du ở phòng cách vách đang thêu thùa thấy Tô Oanh đã buông kim chỉ trong tay ra đi ra khỏi phòng.
Tô Oanh lại nói: "Không cần, ngươi làm chuyện của mình đi ta đến phòng sau xem."
Sau khi Lâm Thù Du bọn họ chế tạo gấp gáp xong bông, hiện tại lại đang làm giày mùa đông, vì không để đông lạnh chân, còn phải nhét bông vào, lúc trước Tô Oanh bắt được con thỏ lột da lông xuống cũng đều xử lý qua mới lấy tới, để cho bọn họ làm mấy mấy đôi giày cho hài tử.
Tô Oanh đi đến nhà bếp đã thấy Hạ Thủ Nghĩa bọn họ đang nặn bột, hiện tại toàn bộ nhà bếp đều bị hai người nhận thầu, tuy mệt, nhưng hai lão hữu lại vô cùng vui vẻ.
"Hạ đại thúc, Mộ Dung đại thúc, buổi sáng có gì ăn ngon không?"
Hạ Thủ Nghĩa nghe vậy từ bệ bếp đứng lên: "Phu nhân dậy rồi, ta hâm bánh bao cho ngươi, ngươi mau cầm ăn đi." Ông ấy mở nắp nồi ra, bên trong là mười mấy bánh bao ngũ cốc nóng hôi hổi.
Ngủ đến bây giờ Tô Oanh đã sớm đói bụng, nàng nhanh nhận bánh bao nói lời cảm ơn: "Cảm ơn đại thúc."
Tô Oanh cũng không tới nơi khác, mà là trực tiếp cầm ghế nhỏ ngồi ở trước bếp lửa ngửi mùi hương trong nồi, nhịn không được cắn một miếng to bánh bao trong tay.
"Mộ Dung đại thúc, cái nồi này nấu cái gì mà thơm như vậy?"
Mộ Dung Đức đang nặn bột, nghe vậy cười nói: "Là khô bò hầm canh, khô bò kia phơi khô sau đó dùng để hầm canh lâu một ít, mùi hương kia sẽ nồng đậm hơn thịt bò mới."
Tô Oanh lại nghĩ tới bò trong không gian, thịt bò lúc trước đã ăn đến không sai biệt lắm, là lúc lại lấy chút ra trôi qua mùa đông.
"Phu nhân muốn ăn, ta lấy cho phu nhân một chén ra thử, một chén xuống bụng bảo đảm trên người phu nhân đều ấm áp."
"Được."
Mộ Dung Đức cười ha hả múc cho nàng một chén lớn.
Tô Oanh uống một ngụm canh nước thịt bò gặm một miếng bánh bao, ăn xong trên người đều đổ mồ hôi.
"Ăn ngon."
"Lát nữa phu nhân muốn đi đâu?"
Tô Oanh đứng lên nói: "Thừa dịp hiện tại trời còn chưa lạnh lắm ta quyết định vào trong núi nhìn xem còn có thể bắt con mồi hay không."
"Vào đông đều là thú đói, phu nhân cần phải cẩn thận." Mộ Dung Đức nhịn không được dặn dò nói.
"Ừ, ta sẽ cẩn thận, đi đây."
Tô Oanh đến tiền viện nói với Bạch Sương các nàng một tiếng, rồi cưỡi ngựa đi ra sau núi.
Núi sau Lão Hổ Doanh là không ở trong phạm vi Lão Hổ Doanh, Tô Oanh còn chưa tới chân núi đã phát hiện bên này đã xây tường phòng hộ, không nghĩ tới hiệu suất Tiêu Tẫn làm việc nhanh như vậy, nơi này đều đã làm được phòng hộ.
Nàng dọc theo tường phòng hộ vẫn luôn đi về phía trước, đang tới gần sườn núi mới phát hiện một cửa ra vào, trên cửa gỗ ra vào còn có một khóa lớn.
Tô Oanh đi đến cạnh cửa nhìn bốn phía, đã thấy thủ lĩnh thổ phỉ đang cưỡi ngựa chạy về phía bên này.
"Phu nhân."
Thủ lĩnh thổ phỉ đến trước mặt Tô Oanh xoay người xuống ngựa.
Tô Oanh cũng từ trên ngựa xuống: "Sao ngươi ở chỗ này?"
"Phu nhân, là lão gia để ta tuần tra ở gần cửa ra vào, chìa khóa đều ở chỗ ta."
"Ngươi mở cửa này cho ta, ta muốn đến sau núi đi dạo."
"A, vâng."
Hắn ta lấy chìa khóa ra mở cửa.