Nhị Bảo xoắn cơ thể từ trên người Tô Oanh xuống chạy qua: "Hạ gia gia, có phải bánh bao thịt hươu ăn rất ngon hay không?"
Hạ Thủ Nghĩa vỗ vỗ đầu nhỏ của cô bé cười nói: "Ăn vô cùng ngon."
Nhị Bảo hoan hô một tiếng: "Ta muốn ăn bánh bao thịt hươu, ta muốn ăn bánh bao thịt hươu."
Đại Bảo cạn lời, nói là hươu rất đáng yêu không thể ăn mà!
"Thủ nghệ của phu nhân thật sự là tốt." Hạ Thủ Nghĩa nhìn hươu trên mặt đất thầm tán thưởng tự đáy lòng, mỗi lần Tô Oanh đi săn đều sẽ không tay không mà về.
"Trước kéo hươu vào nhanh xử lý, thời tiết lạnh, làm nồi thịt hươu ăn, ban đêm ngủ trên người đều ấm áp." Mộ Dung Đức cũng theo ra, thấy hươu mắt già đều sáng lên.
Ông ấy và Hạ Thủ Nghĩa hai người vui tươi hớn hở kéo hươu đến hậu viện đi xử lý, Bạch Sương bọn họ cũng buông việc trong tay đi theo hỗ trợ.
Hai tiểu gia hỏa muốn đi theo vây xem lại bị Sở Vân kéo lại: "Hôm nay còn có chữ to phải viết, đi viết chữ to trước rồi chơi cũng không muộn."
Khuôn mặt nhỏ của hai tiểu nãi bao buồn thiu, tâm không cam tình không nguyện bị Sở Vân xách lên trên lầu đi luyện chữ.
Thịt hươu xác thật đại bổ, bọn họ nhiều người, một con hươu tách ra cũng mới đủ cho hơn mười miệng ăn, trừ mấy người phụ nhân trong nhà ra, người khác đều ra bên ngoài làm việc, sức ăn cũng là tiêu chuẩn nhất định, một con hươu ăn đến cuối cùng lại ngay cả một chút nước canh cũng đều không dư thừa.
"Phu nhân, hôm nay có một đám than củi đã nung xong, ta để người kéo một ít trở về, còn lại sau khi trở về ta để cho bọn họ chia cho mỗi người một ít, rồi kéo đến đặt trong cửa hàng."
Lúc trước Tô Oanh để cho bọn họ xây vài gian cửa hàng ở gần học đường, một gian trong đó nàng tính dùng để bán than củi, nhưng giá cả sẽ không cao, chỉ là cho người trong doanh địa có một nơi tiếp viện than củi vào đông khi không đủ.
"Ừ, trước đặt chỗ đó đi, sau khi chất đầy cửa hàng, lại nung ra than củi ngươi để cho bọn họ từng người chia nhau mang về nhà đi."
"Vâng."
Có thể là ăn không ít thịt hươu, ban đêm Tô Oanh cảm thấy vô cùng khô nóng, toàn thân như là ở bếp lò, nàng bất đắc dĩ từ trên giường ngồi dậy tính đi ra bên ngoài hóng gió lạnh.
Tô Oanh mới vừa đi đến ngoài cửa, lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, nàng cả kinh trong lòng, lại nghe thấy tiếng của Tiêu Tẫn vang lên ở sau người.
"Tô Oanh."
Giọng nói của hắn trầm thấp ở trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng mê người.
"Ngươi làm gì vậy, buông tay, nóng muốn chết."
Tiêu Tẫn lại trực tiếp dán mặt ở trên cổ nàng, nhiệt độ nóng bỏng khiến Tô Oanh giật mình một cái: "Ngươi sinh bệnh?"
Tay Tiêu Tẫn ôm nàng chặt hơn: "Hình như là vậy."
Tô Oanh nhíu mày, ngồi xuống, trực tiếp liền bế người lên.
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Oanh trực tiếp ném người... Đặt lên trên giường: "Sinh bệnh thì thành thật nằm lộn xộn cái gì, đưa tay cho ta xem."
Tiêu Tẫn nhắm hai mắt, rời rạc nằm ở trên giường vươn tay.
Lúc Tô Oanh bắt mạch cho hắn phát hiện tuy trên người hắn rất nóng, nhưng lại không phải cái loại sinh bệnh nóng lên này: "Không bệnh, nóng thì đi ra ngoài hóng gió lạnh đi." Nói xong, nàng buông tay muốn đi.
Tiêu Tẫn lại trở tay bắt lấy cổ tay của nàng, kéo nàng đến trước giường của mình.
Bước chân của Tô Oanh lảo đảo một cái ngã ở trên ngực hắn.
"A."
Nàng tránh thoát tay hắn muốn dậy, lại bị hắn trực tiếp ôm lên trên giường.
Tô Oanh nào nguyện ý bị hắn gông cùm xiềng xích, sau khi ngã hai chân kẹp chế trụ vòng eo của hắn, xoay người một cái ngồi ở trên người hắn lòng bàn tay đập ở trên mặt hắn.
"Tiêu Tẫn, có phải ngươi muốn ngủ với ta hay không?"
Tiêu Tẫn ngẩn ra, theo bản năng mở miệng: "Đúng vậy."
Tô Oanh tát một cái ở trên trán của hắn: "Cút." Chợt lưu loát xoay người nhảy xuống đi đến cửa mở cửa ra ngoài.