Lang Vương canh giữ ở bên cạnh con hổ nhìn thấy Đại Bảo đến gần thì lập tức đứng lên tè trên mặt đất, sau đó đi về phía Đại Bảo ngăn ở trước người của cậu bé, dường như không muốn để cậu bé tiếp tục đi về phía trước.
Đại Bảo lại dũng cảm nói: "Ta, ta không sợ, ta không sợ! Ta sẽ không đi tới phía trước nó, mẫu thân nói ở chỗ này nó không cắn được ta."
Lỗ tai Lang Vương giật giật, dường như đang phân tích ý đồ của Đại Bảo, thế nhưng nó nhìn Đại Bảo đứng chững ở không có ở tiếp tục đi về phía trước nên nó cũng không có hành động gì.
"Con hổ lớn kia, ta mới không sợ ngươi, một ngày nào đó ta muốn giống mẹ, ta sẽ đánh bại ngươi!"
Con hổ lớn kéo mí mắt, chậm rãi nhìn Đại Bảo một cái, sau đó há miệng về phía cậu bé, cái miệng to như chậu máu kia dường như có thể nuốt cả đầu của Đại Bảo vào.
Đại Bảo sợ hãi không chịu được nhưng vẫn cắn răng không có lui về phía sau.
Cậu bé không sợ, cậu bé nhất định sẽ đánh bại nó!
"Ngươi cứ chờ đi, hừ!" Đại bảo nói xong rồi xoay người bỏ chạy.
Lang Vương nhìn tiểu tử kia chạy đi, lạnh lùng liếc mắt nhìn hổ lớn một cái, vừa vặn đối diện cùng ánh mắt của hổ lớn, bốn mắt nhìn nhau, song phương đều có ánh mắt mang theo cảnh giác cùng khinh bỉ nghiêm trọng.
Lang Vương đột nhiên xoay người "Phốc" một tiếng đánh rắm vào mặt con hổ, sau đó đi tới bên cạnh mèo đông.
Khúc nhạc đệm nhỏ không người chú ý này cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào đối với bầu không khí vui vẻ hôm nay, mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt, khó có được dịp thả lỏng tâm trạng.
Tô Oanh giúp Khương đại nương thu dọn tất cả bình thức ăn xong mới trở lại trong phòng tiền viện ngồi xuống.
Dù sao mọi người cũng không cần nàng hỗ trợ, nàng ngồi ở trong phòng bắt chéo chân cắn hạt dưa.
Tô Oanh vừa ngồi xuống không bao lâu, cửa viện đã bị người gõ vang.
Hiện tại trong nhà ngoại trừ nàng cùng mấy đứa nhỏ ở ngoài thì những người khác đều đang bận rộn, nàng đành phải đứng dậy đi mở cửa.
Tô Oanh nhổ vỏ hạt dưa ra rồi nhìn ra ngoài qua khe hở.
Sau khi Tô Oanh nhìn thấy rõ được mặt của người đi đến rồi thì nàng mở cửa viện ra.
Là cả nhà của Mông Tư.
"Mông đại thúc, đại thẩm, mọi người tới rồi à, vào đây trước đi."
Điền Nựu xách đồ đạc đi vào cùng với Mông Tư: "Quấy rầy Tô nương tử rồi, đây là một ít quà Tết, cũng không có gì nhiều, Tô nương tử đừng chê là được rồi."
Tô Oanh cũng không từ chối, sau khi nhận lấy đồ nàng bèn mời hai người vào nhà ngồi.
"Tại sao Mông Giáng lại chưa đến vậy?"
"Chân của hắn không được tiện lắm nên không để hắn đến đây để tránh gây rắc rối cho mọi người, chúng ta đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho hắn rồi, vậy là đã thành công để hắn ở nhà một mình vào buổi đêm."
Đương nhiên hai vợ chồng cũng không đành lòng để lại con trai đón năm mới ở nhà một mình nên đã chuẩn bị sẵn buổi trưa cho hắn, buổi trưa cả nhà đã ăn một bữa lớn.
"Ai dô, thật đúng là, sao lại để con trai ở nhà ăn Tết một mình chứ, mau gọi xe kêu người cùng tới ăn cho vui." Triệu ma ma bước vào nhà, nghe thấy Điền Nựu nói vậy thì mặt tỏ vẻ không đồng ý.
"Thẩm à, thật sự không cần khách sáo đâu, mặc kệ hắn đi."
Triệu ma ma nhìn bọn họ nhưng cũng không nói gì, chỉ nói là lát nữa có để cho Mông Giáng ít đồ kêu bọn họ đem về cho hắn.
"Tô nương tử mở cửa, ta đến rồi."
Tô Oanh vừa chuẩn bị ngồi xuống thì nghe thấy tiếng kêu của Kiều Dương vọng lại từ bên ngoài, nàng đành phải bước ra mở cửa.
Cửa viện vừa mới mở ra, gương mặt ngốc nghếch tươi cười của Kiều Dương thò ra: "Tô nương tử, ta đến rồi, còn mang đến cho người rất nhiều bánh ngọt, là của đầu bếp Hổ Doanh chúng ta làm đó, mùi vị ngon lắm, người mau cầm lấy đi."