Kiều Dương hừ một tiếng nói: "Trốn đi, cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, họ cũng dễ dàng bắt được ngươi. Huống chi, chúng ta đều là người vô gia cư, chúng ta có thể trốn đi đâu?"
Khi bị đày đến Bắc Hoang, quốc tịch ban đầu của họ đã bị xóa bỏ, giờ đây họ trở thành những kẻ không có cội nguồn và không còn nơi nào để trốn.
"Trốn không được thì cứ đối mặt đi!" Tô Oanh cau mày, quay về trong nhà rồi ngồi xuống.
"Lão Hổ Doanh vất vả lắm mới biến thành như bây giờ. Ta Tô Oanh sẽ không để nó bị người ta tuỳ tiện chà đạp như vậy."
Mông Tư và những người khác theo vào nhà.
"Tuy nhiên, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Nếu chúng ta thực sự muốn chiến đấu... chúng ta không có chút phần thắng nào."
Tiêu Tẫn mang theo bút, mực, và một tờ giấy thật to mở ra trước mặt họ:"Có lẽ chúng ta không có cơ hội thắng được cuộc tấn công chủ lực, nhưng nếu lấy việc phòng thủ làm chủ yếu thì không phải là không có hy vọng."
"Đúng vậy, chúng ta không chủ động tấn công, nhưng có thể phòng thủ."
"Nhưng mà..."
Tô Oanh đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt phượng đen nhánh lạnh lùng nhìn vào mắt bọn họ: "Không có nhưng, có thể nói là chúng ta không có đường lui nữa."
Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Tô Oanh, ánh mắt Mông Tư dần dần trở nên kiên định: "Tô nương tử nói đúng, chúng ta không còn đường lui nữa."
Nếu chỉ có một mình, thì bốn bể đều có thể là nhà, nhưng họ lại kéo theo gia đình mình. Chẳng lẽ họ muốn để người nhà mình trôi dạt tứ phương sao?
Nếu không muốn vậy thì chỉ có thể đánh một trận!
"Cái mạng của Hổ Uy ta đây đã là của Tô nương tử từ lâu rồi, chỉ cần Tô nương tử bảo chiến vậy thì chiến thôi!"
"Đúng, bọn ta không sợ chết, chỉ sợ ức quá mà chết!" Kiều Dương cũng siết chặt nắm đấm.
Long Bát rụt cổ lại không nói năng gì, hắn ta sợ chết, dù phải chịu uất ức thì cũng không muốn chết.
"Long Bát, ta cho ngươi thêm một cơ hội rời đi, nếu giờ ngươi đi, Tô Oanh ta sẽ không cản, nhưng ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến việc mang đồ thuộc về khu vực phía Nam đi."
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Oanh hướng về phía Long Bát.
Long Bát đang là thiên thần chiến tranh, hắn ta muốn đi nhưng lại sợ, giờ trời băng đất tuyết, biên giới các nước cũng đã đóng, hắn ta còn có thể đi đến đâu?
Cuối cùng, Long Bát vẫn cắn răng đưa ra quyết định: "Ta không đi, Long Bát ta sau này sống là người của Lão Hổ Doanh, chết làm ma của Lão Hổ Doanh!"
Lúc này Tô Oanh mới dời mắt khỏi hắn ta.
"Nếu tất cả đã đồng lòng muốn nghênh chiến, vậy thì nhân lúc chúng còn chưa tới đây, phải chuẩn bị cho đầy đủ chu toàn."
Mới nãy khi tất cả đang nói chuyện, Tiêu Tẫn đã vẽ xong bản đồ, tấm bản đồ này thể hiện chủ yếu phòng ngự hiện tại trong Lão Hổ Doanh.
"Mặc dù ta đã thiết kế một số cạm bẫy và trận pháp bên ngoài doanh trại, nhưng nếu đối phương thực sự quá mạnh thì những thiết lập phòng ngự này vẫn sẽ bị phá tan. Hiện tại vẫn chưa biết đối phương sẽ đến từ phía nào, chúng ta cần chia người ra thành bốn tốp, mỗi tốp sẽ tản ra canh gác ở những vị trí khác nhau."
Tô Oanh nói: "Ta cần phải biết thực lực của đám người này và trong quá khứ, chúng đã xuất hiện dưới hình thức nào?"
Hổ Uy nói: "Những năm trước đây lúc nào chúng cũng phái một Hắc hộ pháp đến, Hắc hộ pháp sẽ cầm đầu một nhóm khoảng hai trăm người, những người đó đến để vận chuyển lương thực và trẻ nhỏ."
"Ngoài họ ra thì sao?"
"Còn có một đám mãnh thú, nhưng khi mới bắt đầu đàm phán, đám mãnh thú kia sẽ không tiến vào doanh trại, Hắc hộ pháp sẽ dẫn người tiến vào doanh trại trước, nếu không lấy được thứ chúng muốn thì đám mãnh thú kia mới xông vào giết người theo chỉ lệnh."
"Số lượng mãnh thú là bao nhiêu?"
Hổ Uy lắc đầu: "Khó mà đếm được."
Tô Oanh cau mày: "Số lượng đông đến mức đếm không xuể ư?"