"Được, được, bọn ta sẽ làm ngay, những chuyện này bọn ta đều làm được."
Tô Oanh gật đầu, lại vào nhà cầu, nàng vào đây để tìm nhiều vũ khí dùng được hơn.
Nàng nhìn đống lựu đạn bỏ túi chất đống bên trên, rồi lấy ra một ít cho vào trong túi, lấy thêm cả súng laze...
Lúc nàng nhìn thấy pháo photon đã thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định tạm không lấy nó ra.
Lúc Tiêu Tẫn quay lại phòng đã thấy Tô Oanh chẳng biết ôm một túi đồ ở đâu về.
Tô Oanh đặt túi đồ xuống đất, sau đó ngồi xuống ghế.
Tiêu Tẫn nhìn thứ trên đất, cau mày, nói: "Đây là những gì thế?"
Tô Oanh mặt không biến sắc, đáp: "Là đồ tốt ta mua được ở chỗ thương nhân nước ngoài, lực sát thương cực mạnh, trước khi ta dạy ngươi, ngươi đừng táy máy vào bất cứ thứ gì đấy."
Tiêu Tẫn chậm rãi thu tay về, chỉ vào lựu đạn bỏ túi: "Cái này là cái gì đây?"
Tô Oanh nhìn hắn rồi nói: "Thì sau khi ném nó đi thì bùm, có thể khiến bất cứ thứ gì nổ tan tành."
"Cái khoen này, đừng tùy tiện mở ra, nếu không thứ bị nổ tan tành sẽ là chính ngươi đó."
Tiêu Tẫn lại chỉ sang súng laze to bằng bàn tay hắn: "Cái này thì sao?"
Tô Oanh uống một ngụm nước, cầm súng laze lên, đi ra ngoài cửa nhìn lên trời, rồi đột ngột cầm súng laze ngắm vào một con chim trên trời, sau một phát súng, con chim đã lập tức rơi xuống.
Đồng tử Tiêu Tẫn rụt lại, tiếp tục hỏi từng vũ khí còn lại sử dụng thế nào, càng nhìn càng kinh hãi.
"Đây đều là thứ đến từ nước ngoài à?"
"Đúng." Dù sao thì cũng không thể kiểm chứng được, chỉ cần nàng nói phải thì là phải.
Tiêu Tẫn nhìn chằm chằm Tô Oanh, lựa chọn im lặng, nếu đã biết trước nàng không phải người bình thường, thì có những việc không cần hỏi cặn kẽ làm gì.
"Những món đồ này đều có hạn, vậy nên ta sẽ chia đều ra cho đám Hổ Uy, rồi xem thử sức chiến đấu lần này của đám người Thiên Khôi trước, nếu chúng thực sự mạnh đến nỗi khó cản bước, thì coi như là do ta xui."
"Ừ."
Hầu hết người ở Lão Hổ Doanh đều không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng ngày mùng một, dù sao thì so với năm ngoái, cuộc sống của họ năm nay cũng đã được cải thiện rất nhiều, cho dù không có thịt cá chất đống thì cũng chẳng còn ai phải chịu đói chịu rét nữa.
Tô Oanh ra hậu viện, nới lỏng xích sắt trên cổ con hổ ra.
Con hổ cảnh giác nhìn Tô Oanh, không biết nàng lại muốn làm gì.
Ngay khi con hổ đang nghi ngờ thì Tô Oanh lại đột ngột vươn tay ra nắm tai nó, trờ mình ngồi lên lưng nó.
"Gào!"
Con hổ vùng vẫy thân mình, muốn hất rơi Tô Oanh từ trên người nó xuống như thể nó đã phải chịu nỗi nhục nhã to lớn.
Hai chân Tô Oanh kẹp chặt cơ thể nó, lại bị nó lắc đến đau hết cả mông, nàng giơ tay lên tát mạnh vào mặt con hổ: "Không muốn chết thì dừng ngay cho tao!"
Con hổ đâu chịu nghe lời nàng, nó vẫn lắc lư cái thân, như thể không hất văng được Tô Oanh sẽ không chịu thôi vậy.
Tô Oanh nở nụ cười lạnh tanh, lấy ốc biển trên người ra chậm rãi thổi.
Khi tiếng nhạc "u u" lọt vào tai con hổ, nó lập tức đứng im.
Nó ngoan ngoãn để mặc Tô Oanh cưỡi trên lưng mình, không hề có ý muốn phản kháng.
Tô Oanh hài lòng xoa đầu nói: "Đi, ra ngoài."
Con hổ ngoan ngoãn đi ra bên ngoài.
Vua sói thấy vậy cũng vui vẻ chạy theo.
Đại Bảo và Nhị Bảo vừa mới ngủ dậy, bước ra đã thấy Tô Oanh cưỡi trên lưng hổ dữ, nhất thời ngạc nhiên phát ra tiếng "Oa".
"Mẫu thân, mẫu thân cưỡi trên lưng hổ dữ." Oai phong thật đó!
"Mẫu thân, mẫu thân, muốn bế, muốn bế!" Nhị Bảo rụt rè chìa tay ra với Tô Oanh, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ muốn cưỡi trên lưng hổ.
Tô Oanh vỗ vào con hổ một cái, ra hiệu cho nó dừng lại.
Sau khi bị tát, con hổ dường như đã ý thức được bản thân đã bị Tô Oanh xem là ngựa cưỡi, nó bất mãn gầm gừ rất khẽ, nhất là khi thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đi về phía mình, nó còn cố ý trừng mắt với hai đứa trẻ.