Vừa trải qua một trận chiến nên không thể không bị thương, tuy trên người Tiêu Tẫn không có vết máu rõ ràng nhưng vẫn lưu lại vài vết máu bầm.
Tô Oanh lấy thuốc tan máu bầm xoa vào hai lòng bàn tay rồi xoa lên vết bầm trên lưng. Thuốc vừa mới chạm vào da đã nóng như mỏ hàn.
Bắp thịt cả người Tiêu Tẫn lập tức căng cứng.
"Thả lỏng đi, như vậy máu mới lưu thông nhanh hơn." Tô Oanh ra tay không khách khí chút nào, theo động tác vừa xoa vừa ấn của nàng, phía sau lưng Tiêu Tẫn nóng rát cả lên.
Nhiệt độ nóng bừng trong cơ thể hắn lại trở nên rõ ràng, ngay khi Tô Oanh xoa thuốc vào ngực, hắn nắm lấy cổ tay của nàng hô hấp cũng gấp gáp hơn.
Tô Oanh liếc hắn một cái, nàng nhìn sâu vào đôi mắt của hắn thì thấy đôi mắt ấy vô cùng nóng bỏng. Nàng khẽ nhíu mày đưa tay nắm chặt cổ của Tiêu Tẫn, ngón tay hơi dùng sức chạm vào yết hầu trên cổ hắn rồi chậm rãi tiến tới gần hắn.
"Mẹ nó Tiêu Tẫn, ngươi lại muốn đi đâu?"
Yết hầu của hắn khẽ động, run rẩy mạnh mẽ, hắn đột nhiên đưa tay giữ chặt cổ của Tô Oanh, rồi ép sát nàng vào phía mình sau đó hôn một cái lên môi nàng.
Còn không chờ Tô Oanh phục hồi tinh thần, hắn nhanh chóng kéo tay nàng đứng lên sau đó xoay người lấy y phục sạch sẽ trong ngăn kéo ra rồi mặc vào. Hắn nở nụ cười lạnh lùng cùng đôi mắt đen như hồ nước lạnh: "Ta sẽ đợi được một ngày tự ngươi nhào tới." Nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng, để lại một mình Tô Oanh ngơ ngác ở đó.
Tô Oanh vô thức mím môi, trên đôi môi như còn vương hơi ấm của Tiêu Tẫn, nàng hơi nheo mắt: "Ngươi nằm mơ à."
"Nương."
Tô Oanh hoàn hồn, nàng nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng ở ngoài cửa, cả hai đưa đầu nhỏ vào dò xét, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Tô Oanh mỉm cười hỏi: "Làm sao thế?"
Hai đứa nhỏ mỉm cười híp mắt chạy vào ôm lấy đùi Tô Oanh rồi cong khóe miệng nhỏ: "Nương, Linh Nhi cũng muốn hôn nương như cha hôn nương vậy!"
Đại Bảo đứng trước mặt Tô Oanh, tuy rằng không nói chuyện nhưng ánh mắt khao khát ấy biểu hiện tất cả.
Đường gân trên trán Tô Oanh khẽ giật: "Hai đứa nhìn lầm rồi, cha không có hôn nương."
Hai đứa nhỏ liếc mắt một cái: "Còn nói là không có, rõ ràng vừa nãy con nhìn thấy như vậy! Thật đấy, hôn như thế này này, người mau ôm con một cái, Linh Nhi muốn hôn người."
Tô Oanh không thể làm gì đành phải ôm hai đứa nhỏ lên, không thể tránh khỏi bị hai nhóc hôn đến mức cả mặt đầy nước. Sau đó bọn họ mới thoả mãn chạy lên lầu đọc sách, luyện chữ cùng Sở Vân. . . .
Bên trong hoàng cung Thiên Khôi.
Hồng y nhân nhìn xác sâu độc chết bên trong cổ sứ, đôi mắt vừa hẹp vừa dài híp lại.
"Bệ hạ, Hôi hộ pháp, chết rồi."
Người ngồi trên ngai vàng ngồi thẳng dậy: "Chết rồi?"
"Vâng."
"Thật là thú vị, đúng là ăn gan báo mà, vậy mà cũng dám động vào người của bổn hoàng."
Vừa dứt lời, một Hồng nô tiến vào trong điện: "Bệ hạ, Hôi nô đã trở về."
"Qua đây."
Người áo xám bò vào trong điện rồi quỳ xuống ở đại điện: "Bệ hạ thứ tội, Hôi nô chưa hoàn thành nhiệm vụ, Hôi hộ pháp bị treo cổ."
"Những con cưng của bổn hoàng đâu?"
"Bệ hạ, không biết người của Lão Hổ Doanh dùng cách gì mà có thể khiến đám con cưng ấy không nghe theo mệnh lệnh."
"Hả? Bọn họ có thể khiến cho con cưng không tuân mệnh. Đám nhỏ không ngoan này, thật khiến cho bồn hoàng hơi tức giận rồi đấy."
"Bệ hạ bớt giận."
"Bệ hạ, không biết có người nào của Lão Hổ Doanh tới, thực lực thực sự khá mạnh."
"Ha ha ha ha, bổn hoàng đây yêu thích sự lợi hại. Hồng nô này, mang theo bảo bối của ngươi đến đi, khiến cho bọn nó biết thủ đoạn của người ở Thiên Khôi như thế nào."
Hồng y nhân khom người quỳ gối trước vương tọa: "Hồng nô xin tuân mệnh.". . .