Tiêu Tẫn nhìn đám người Thanh Y đi lại sôi nổi, trên mặt không có biểu hiện vui sướng khi chiến thắng nào, hắn biết bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.
Vì để tránh việc bọn họ phá tan phòng hộ rồi tiến vào Lão Hổ doanh, bọn họ chỉ có thể đi ra ngoài.
Tiêu Tẫn xoay người hạ tường thành, mang theo một đội ngũ mở cửa lớn xông ra ngoài.
Hộ pháp Thanh Y thấy Tiêu Tẫn dẫn theo người ra ngoài chém giết thì cười lạnh một tiếng nhưng cũng không có ý định tránh né. Người Thiên Khôi cũng không sợ chết, nếu không có tường thành chắn ngang, người ở Lão Hổ doanh hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
"Giết."
Ánh sáng vàng xuyên qua những đám mây xua tan bóng tối lạnh lẽo u ám, chiếu sáng tòa thành đẫm máu và đổ nát này.
Côn điện trên tay Tô Oanh đặt trên ngực Ngụy Cơ, lượng điện áp yếu sẽ không lấy mạng nàng ta ngay tức khắc mà khiến tứ chi dần tê liệt đến khi không thể cử động được.
Trên y phục lộng lẫy của nàng đã nhuốm từng mảng máu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ cực kỳ lộn xộn, khóe mắt sưng tấy. Khiến người ta kinh ngạc hơn là gương mặt vốn xinh đẹp trẻ tuổi của nàng, lúc này như bị người khác hút nước ra khỏi đó, trong nháy mắt đã già đi hơn ba mươi tuổi.
So với Ngụy Cơ mà nói thì tình trạng của Tô Oanh không tốt hơn bao nhiêu, trên trán nàng có một vết cắt chảy ra dòng máu đỏ tươi xuống dưới mặt, khiến mắt phải của nàng không thể mở ra được, quần áo bảo hộ trên người cũng bị cắt xé ra nhiều vết rách, khắp nơi trên cánh tay đều có vết thương.
Ngụy Cơ sau khi thua trận cũng không lộ ra biểu cảm giận dữ mà lại điên cuồng cười với Tô Oanh: "Ngươi đúng là có phong thái của bổn hoàng năm đó, ha ha ha..."
Tô Oanh thu lại côn điện trên tay, cơ thể Ngụy Cơ không còn thứ chống đỡ nên ngã mạnh xuống đất.
"Ta thật tò mò không biết ngươi là ai?" Lại có thể xây dựng lên một chỗ hùng vĩ như vậy.
Những lời này dường như mở ra trí nhớ chôn sâu của Ngụy Cơ, nàng híp nửa con mắt không hé răng nói nữa.
Tô Oan không giết nàng ta ngay lập tức bởi vì có rất nhiều chuyện nàng không biết rõ ràng, nàng mang ra khóa điện tử trói tay chân và cả miệng nàng ta lại, sau đó bỏ mũ giáp đen từ trên đầu xuống, ném người vào trong không gian.
Nàng cũng không lo lắng chuyện Ngụy Cơ sẽ thoát khỏi khóa điện tử, bởi khóa điện tử kia chỉ cần giãy giụa một chút sẽ phóng ra luồng điện giật cho tứ chi tê dại. Cho dù nàng ta ở trong trạng thái bình thường cũng chưa chắc có thể thoát khỏi đó, huống chi là hiện tại.
Tô Oanh xé một bên góc áo băng bó đơn giản cho vết thương ở trên trán.
Trải qua trận chiến đấu kịch liệt tối qua, khắp nơi trên mặt đất đều có thi thể của mãnh thú, chỉ duy nhất không có thi thể của con người. Bởi vì những người đó trong lòng tối tăm dơ bẩn, chỉ cần tiến lên sẽ hóa thành những vũng máu loãng.
Ngụy Cơ thất bại khiến những người còn lại trong lúc nhất thời không có người dẫn dắt, không biết tiếp theo nên tấn công Tô Oanh hay trực tiếp đầu hàng.
Tô Oanh tiến lên trước từng bước, những người đó liền lùi về sau bấy nhiêu bước.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn bọn họ đã bị huấn luyện thành người không ra người, quỷ không ra quỷ: "Không muốn chết từ tới sân huấn luyện hết đi."
Những người đó hai mặt nhìn nhau, không biết nên nghe lời hay phản kháng lại.
Tô Oanh cũng không cho bọn họ có cơ hội do dự, nàng nâng súng ánh sáng trên tay lên: "Đi!"
Hẳn là bị khí thế áp bức đáng sợ trên người nàng dọa, những người đó cũng không lấn lá thêm, bắt đầu chạy về hướng sân huấn luyện.
Dựa theo cách làm cũ thì nàng sẽ không giữ lại những người này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chết lặng của bọn họ thì nàng quyết định giữ cho họ một con đường sống.
Tô Oanh đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ, trên yết hầu đặt một máy phóng to âm thanh, nàng mở miệng nói: