"Tại sao khi các ngươi chết rồi lại trở thành một dòng máu?"
Lục Y người lắc đầu một cái, từ trước tới giờ bọn hắn cũng sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này: "Nữ hoàng nói rằng đó là do trời cao ban ân cho chúng ta."
A.
Tô Oanh đột nhiên hơi khâm phục Ngụy cơ, ở phương diện tẩy não thì người phụ nữ này vẫn làm được cực kỳ đúng chỗ .
"Dẫn ta đến chỗ khác một chút, ta phải biết được từng nơi ở đây."
"Vâng."
Tô Oanh rời khỏi cung điện theo Lục y nhân, nơi này tương đương với một thành trì, mặc dù không có nhiều người như vậy, nhưng mà chỗ này lại cực kỳ lớn, ngoài cánh rừng dùng để nuôi nhốt dã thú ra thì vẫn còn có ít nhất mấy cánh rừng có diện tích lớn như vậy, cái này còn chưa tính cả cung điện.
Chỉ là đa số nơi đều là đất trống, không có bóng người sinh sống, bởi vì người ở trong này đều là tập trung ở chỗ sân huấn luyện .
Chỗ này cũng không có một người bình thường, đi tới chỗ này, ngoài những người vẫn chưa được huấn luyện ra thì tất cả mọi người đều được đánh dấu màu sắc dựa vào thực lực, màu sắc càng tươi thì đẳng cấp càng cao là càng có thể tới gần cung điện hơn, màu sắc tối thì phải ôm đồm việc nặng và việc vặt.
Tô Oanh đi dạo một vòng, càng xem lại càng thỏa mãn đối với chỗ này, so với doanh Lão Hổ thì hệ thống phòng ngự ở đây càng cao hơn, bởi vì tường thành ở chỗ này cao đến mức hiếm có ai có thể leo lên được, hơn nữa bức tường cực kì dày và kiên cố.
"Tất cả các ngươi đều ở chỗ này?"
"Không có, tam đại hộ pháp Thanh, Lam, Tử đã dẫn người giết đến doanh Lão Hổ."
Ấn đường của Tô Oanh giật một cái: "Chuyện từ khi nào?"
Lục hộ pháp nhìn thấy sắc mặt của Tô Oanh thay đổi thì vội nói: "Lúc ngài và nữ hoàng đối chiến."
Con ngươi của Tô Oanh hơi rụt lại, xoay người chạy về phía hành lang.
May mà mới vừa rồi nàng còn lắc lư ở xung quanh mà bọn họ lại dẫn người đi đến doanh Lão Hổ từ lâu rồi.
Sau khi Tô Oanh chạy ra hành lang thì hô to một tiếng đối với bóng dáng lười biếng cách đó không xa: "Miêu Nhi, tới đây!"
Con hổ nghe thấy giọng của Tô Oanh thì giật mình một cái, từ trên mặt đất đứng lên, nhận mệnh lệnh chạy về phía nàng.
Sau khi con hổ chạy tới gần thì Tô Oanh nhanh chóng xoay người lên ngựa đi về phía con hổ.
Tô Oanh liên tục chạy như điên đến bên ngoài doanh Lão Hổ thì phát hiện vết máu đầy đất, rất nhiều hàng rào bảo vệ đều đã bị phá hủy.
"Chết tiệt, đi vào xem sao!"
Con hổ chở Tô Oanh chạy vào doanh Lão Hổ, mới vừa vào là đã nhìn thấy có người đang khiêng từng người bị thương chạy về phía doanh Lão Hổ.
"Kiều Dương."
Sau khi Tô Oanh thấy rõ đối phương thì lập tức gọi người.
Kiều Dương còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm rồi, hắn ta dừng bước và quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Huỳnh cưỡi con hổ chạy tới.
Trên mặt Kiều Dương lộ vẻ mừng rỡ: "Tô nương tử, là Tô nương tử trở về."
"Có phải là người Thiên Khôi giết tới không?" Tô Oanh hỏi với gương mặt nghiêm túc.
Kiều Dương gật đầu: "Đúng, có điều Tô nương tử yên tâm, chúng ta đã tiêu diệt hết rồi!"
Tô Oanh nhíu mày: "Nhanh như vậy?"
Kiều Dương kiêu ngạo ưỡn ngực: "Không có dã thú hỗ trợ, bọn họ cũng không lợi hại như trong tưởng tượng, chưa kể chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị, lại có những bảo bối mà Tô nương tử cho chúng ta nên chỉ một lát là đã nổ bọn họ nát bét rồi."
Tô Oanh bừng tỉnh, hoá ra là lựu đạn nàng để lại đã có tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Tình huống thương vong thế nào?"
"Đang thống kê đây, có điều so ra thì đối phương thảm hơn chúng ta, chết không sót một người."
Tô Oanh gật đầu: "Không có chuyện gì là tốt rồi, ta đến nơi khác xem đã, ngươi cứ xử lý người bệnh trước đi."
"Ôi chao, ôi, ôi, Tô nương tử, trên người ngươi cũng bị thương, để ta xử lý vết thương trên người cho ngươi trước nhé?"