"Bảo người ta đi thống kê, những đứa trẻ này có bao nhiêu người nhớ được nhà mình ở đâu, nếu nhớ được, ghi chép và xếp những người muốn về nhà vào cùng một chỗ, chờ đến sau đầu xuân, sẽ bảo người ta đưa chúng đi."
"Vâng thành chủ, còn lại thì sao?"
Số còn lại...
"Tạm thời ở lại chỗ này trước, đợi ta bố trí."
"Vâng."
Nàng vẫn cần bàn bạc vấn đề này với Tiêu Tẫn một chút.
Đến tối, nàng trở về cung điện.
Đám người Hà đại thúc đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Trong cung điện có một phòng ăn rất lớn, ít nhất cũng có thể chứa được hơn trăm người.
Tô Oanh dẫn hai đứa trẻ tới ghế ngồi xuống, nhưng nhìn thấy đám Triệu ma ma đứng ở một bên cũng không tiến lên.
"Triệu ma ma, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Bạch Sương nhìn Triệu ma ma một cái, Triệu ma ma hiểu ý tiến lên nói: "Thành chủ, từ nay về sau, lão nô không thể ngồi ăn cùng bàn với thành chủ."
"Tại sao?" Tô Oanh cau mày.
Triệu ma ma cười nói: "Trước kia ở Vương phủ và ở Tô phủ không có thông lệ như vậy, cũng sau này thành chủ dung túng chúng ta, chúng ta mới thả lỏng chính mình, nhưng bây giờ đã khác... Thành chủ muốn thống trị bề tôi, vậy đương nhiên phải có quy củ, mà thành chủ cũng không thể phá bỏ quy củ vì chúng ta."
"Đúng vậy, thành chủ, chúng ta ở hậu điện cũng có chỗ ăn cơm." Bạch Sương cũng nói theo.
"Các ngươi kiên quyết muốn như thế?" Trên mặt Tô Oanh không nhìn ra biến hóa cảm xúc gì.
Mấy người kiên định gật đầu.
"Cũng được, tùy các ngươi, nhưng ngày tết, không thể để chúng ta ở quá quạnh quẽ."
Triệu ma ma thấy Tô Oanh đồng ý cũng thở phào nhẹ nhõm khi, lỡ như Tô Oanh mà phản đối bọn họ thì bọn họ cũng không làm gì được.
"Vâng."
Sau khi Tô Oanh ngồi xuống ghế, bảo đám người Triệu ma ma cũng đi xuống ăn cơm.
"Nương, Triệu ma ma và những người khác không ăn cơm với chúng ta sao?" Nhị Bảo không hiểu nội dung bọn họ vừa nói cho lắm.
Đại Bảo cũng hiểu: "Linh nhi, đám người Triệu ma ma có chỗ ăn cơm riêng."
Nhị Bảo vốn đã quen với náo nhiệt có chút uể oải ừ một tiếng: "Nhưng ta muốn ở cùng bọn họ mà."
"Đợi đến Tết Nguyên Đán, chúng ta sẽ ăn cùng nhau, ăn cơm trước đi."
Thật ra Tô Oanh cũng không quen, nhưng nếu tiếp tục lựa chọn làm một số việc, luôn phải lựa chọn lấy hay bỏ.
Khi Tiểu Tấn bước vào, Tô Oanh vừa múc cho Đại Bảo Nhị Bảo một chén canh, nhìn trên bàn cơm chỉ có mấy người bọn họ, nghi hoặc hỏi: "Đám người Triệu ma ma đâu?"
"Họ nói sau này sẽ không ăn cơm với chúng ta nữa, nói là muốn ta lập quy củ."
Tiêu Tẫn hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, hắn có thể tiếp nhận nhanh hơn Tô Oanh ở phương diện này.
"Ừ."
Tiêu Tẫn ngồi xuống ghế, cầm đũa lên, suốt bữa ăn bọn họ đều không nói chuyện, có lẽ là vì không thể quen được trong bữa ăn thiếu nhiều người như vậy nên đều có chút im lặng.
Ăn xong, lục y nhân bưng bát đũa xuống.
Lúc đó còn sớm, Đại Bảo và Nhị Bảo đi chơi với Lâm Sanh.
"Ngươi có dự định gì với những đứa trẻ chưa trưởng thành trong thành kia không?" Tô Oanh muốn nghe ý kiến của Tiêu Tẫn.
"Hãy để cho bọn chúng đi theo Sở Vân học tập trước, người lớn tuổi hơn, thì để chúng vừa học tập, vừa học các kỹ năng khác, để cho bọn chúng học cách làm người trước."
Ngoài những đứa trẻ mới được đưa về năm nay, những đứa trẻ này đều chưa bị biến thành con rối vì chúng đến thành Thiên Khôi chưa được lâu, hơn nữa hoàn toàn có thể để đám tuổi còn nhỏ đi theo Sở Vân học tập, đợi đến khi lớn hơn rồi mới lập kế hoạch cụ thể cũng chưa muộn.
Nhưng những đứa trẻ đã được huấn luyện nhiều năm, đã dần dần có xu hướng trở thành con rối, việc đầu tiên cần làm là loại bỏ khả năng làm con rối, rồi mới lập ra những kế hoạch tiếp theo.
"Thân thể bọn họ đã bị ngâm độc nhiều năm, muốn triệt để tách ra, khả năng rất thấp."