Mãi tận khi Mông Tư dẫn người chạy đến thì đám người Giang Vân vẫn loanh quanh trong trận pháo.
"Trưởng khu."
Mông Tư gật gật đầu cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
"Thoạt nhìn, những người này quần áo rách rưới, bẩn thỉu, khả năng cao là bị lưu đày tới Bắc Hoang nên mới tới đây."
"Chắc thế, nhưng đội ngũ của bọn họ quá lớn, đội ngũ lưu vong bình thường nhiều lắm cũng chỉ vài trăm người, những người này nhìn qua chắc cũng phải khoảng mấy ngàn?"
Mông Tư gật đầu, Tô Oánh đã từng nói sau này phải bành trướng thế lực của bọn họ. Bành trướng thế nào? Tất nhiên là thu nạp càng nhiều người vào, nhưng một đội ngũ nhiều như vậy lại giống như đi trên một sợi dây thừng, nếu thu nạp vào sẽ tiềm ẩn nguy hiểm.
"Các ngươi cứ chờ ở đây, ta sẽ đi gặp bọn họ." Mông Tư buông kính viễn vọng xuống rồi xoay người đi xuống tường thành.
"Trưởng khu, bọn họ có nhiều người như vậy nếu ngài đi một mình rất nguy hiểm."
Mông Tư nói: "Không sao, các ngươi cứ đứng trên này xem, thấy tình hình bất thường lập tức bắn tên." Lúc trước Tiêu Tẫn đã giải thích cặn kẽ tác dụng và thông tin chi tiết về trận pháp, nhìn dáng vẻ đối phương có vẻ là chưa phá được trận. Nếu phát sinh xung đột, một người hiểu rõ trận pháp như ông ấy sẽ dễ thoát thân trở ra.
Trong trận, sau khi Giang Vân lượn lờ mười mấy vòng, vẻ mặt hắn dần lộ ra vẻ hưng phấn.
"Thủ lĩnh, thế nào, có tìm được cách phá trận không?"
Giang Vân kích động nói: "Đây là, đây là trận pháp Vương gia bố trí! Chắc chắn Vương gia đang ở gần đây!"
Mọi người nghe vậy đều vô cùng mừng rỡ.
"Giang phó tướng, sao ngài biết trận pháp này do Vương gia bố trí?"
Giang Vân đáp: "Ta đi theo bên cạnh Vương gia nhiều năm như vậy, cũng coi như học được chút da lông từ ngài ấy." Hắn có biết và chi tiết và điểm quen thuộc trong trận pháp mà Tiêu Tiễn bố trí.
"Vậy, vậy thì phó tướng có thể phá trận không ạ?"
"Đây là Mê Hồn trận, vừa nãy ta đã hiểu được quy luật của trận pháp, giờ sẽ thử xem sao."
Đương lúc bọn họ đang nói chuyện, sau lưng đột nhiên có một loạt tiếng động, mọi người lập tức nâng cao cảnh giác.
"Ai? Ai đấy?"
Lúc này, một giọng nói trầm ổn mạnh mẽ truyền đến: "Các ngươi là ai, đến đây làm gì? Mau đi đi, nơi này không phải nơi các ngươi nên đến."
Nghe ngữ khí của đối phương, Giang Vân cảm thấy tuy rất quyết đoán mạnh mẽ nhưng lại không có ác ý.
"Vị anh hùng này, chúng ta bị lưu đày đến đây, hôm nay trời quá lạnh không biết đi đâu, không biết ngài có thể cho chúng tôi xin một chỗ đặt chân không?"
"Các ngươi là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại bị lưu đày đến đây?"
Giang Vân không trả lời mà hỏi ngược lại: "Xin hỏi, trận pháp chúng ta đang bị vây khốn là do một người tên Tiêu Tẫn bày ra phải không? Chúng ta đều là người của ngài ấy."
Mông Tư nghe Giang Vân nói vậy thì chợt sửng sốt, suy nghĩ một lát, ông ấy quyết định bước ra khỏi chỗ tối.
Đám người Giang Vân thấy Mông Tư hiện thân thì nhao nhao nhìn ông ấy chằm chằm với ánh mắt cảnh giác.
Mông Tư chắp tay sau lưng nhìn bọn họ: "Các ngươi là người phương nào?"
"Sở quốc, quân trấn thủ Cẩm Thành."
Cẩm Thành Sở quốc là đất phong của Tiêu Tẫn.
Mông Tư không biết tình hình cụ thể ở Cẩm Thành nhưng ông ấy vẫn hiểu biết đại khái những tranh đấu trong triều đình. Tiêu Tẫn bị hạ bệ, đối thủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người của hắn. Nói cách khác, những người trước mặt không phải không thể là người của Tiêu Tẫn.
Những cũng có thể là người muốn mạng Tiêu Tẫn.
"Ở đây không có người các ngươi muốn tìm, đi đi."
"Rõ ràng trận pháp này do Vương gia bày ra, chắc chắn Vương gia đang ở gần đây còn xin vị anh hùng này mời Vương gia ra gặp chúng ta."
Mông Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Vân, mặc dù lúc này hắn trông chật vật bất kham nhưng lưng vẫn thẳng tắp, trong giọng nói còn mang theo khí chất của người lính, thậm chí khẩu âm cũng là của người Cẩm Thành Sử quốc, trong lòng ông ấy đã tin hắn vài phần rồi.