Tô Oanh không có ý định đi ngủ, nhưng nàng cũng không muốn từ chối bọn nhỏ, gần đây nàng có quá nhiều việc phải làm, đã lâu rồi nàng không thể ở bên chúng một cách đàng hoàng.
Dù thế nào đi chăng nữa, khi công việc đã hoàn thành thì luôn phải dành nhiều thời gian cho con cái.
"Được rồi, mẫu thân ngủ với các con một lát." Tô Oanh bế bọn trẻ đến chiếc giường lớn của mình, nằm xuống, nàng nằm giữa, hai đứa nhỏ mỗi đứa bám chặt lấy nàng một bên.
"Mẫu thân, Linh Nhi muốn luyện võ công với người, về sau có thể lợi hại như mẫu thân."
"Muội viết không tốt, còn muốn học võ công với mẫu thân." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo biểu lộ sự chán ghét.
Nhị Bảo không phục, mở lớn đôi mắt to cãi lại: "Huynh nói lung tung, Linh Nhi có thể viết chữ! Mẫu thân, người đừng tin lời ca ca nói."
"Linh Nhi muốn học võ với mẫu thân? Nhưng lúc trước phụ thân dạy con, không phải con nói mệt sao?"
Nhị Bảo nghĩ đến việc trước đó mình đứng tấn đau khổ thế nào, có chút chùn bước: "Mẫu thân ơi, học võ có nhất định phải đứng tấn không ạ?"
"Học võ không nhất định phải đứng tấn, mà người có võ công lợi hại chắc chắn sẽ đứng tấn rất vững vàng. Có điều các con còn nhỏ, các con đứng tấn rất khó giữ vững. Thế này đi, ta cho các con một bia ngắm, các con cứ tập phi tiêu, không mệt lắm đâu." Thế nhưng nó có thể rèn luyện khả năng tập trung rất tốt.
Trẻ nhỏ rất khó học võ nếu khổ cực quá, một khi đã như vậy thì tốt hơn là để bọn trẻ học được cách khống chế bản thân trước.
"Được được được, con muốn tập phi tiêu." Nhị Bảo vui vẻ nhảy ra khỏi vòng tay của Tô Oanh, dang rộng cẳng chân ra, làm động tác ném phi tiêu trông như thật, Tô Oanh nhìn mà không khỏi thấy thật đáng yêu!
Đại Bảo cũng đứng dậy không chịu thua kém, trên giường bày ra cho Tô Oanh thấy dáng đứng tấn vững vàng của mình.
Mẫu tử ba người cười đùa một hồi lâu mới lần lượt đi ngủ.
Tô Oanh ban đầu không có ý định ngủ thật, nhưng khi nằm xuống, mí mắt nàng không mở ra được.
Khi Tiêu Tẫn trở về, hắn thấy mẫu tử ba người đang nằm trên giường ngủ ngon lành.
Hắn bước đến bên giường, đắp chăn cho Tô Oanh lại đàng hoàng, nàng cũng không còn là trẻ con nữa mà vẫn thích đá chăn.
Tiêu Tẫn vừa khẽ động, Tô Oanh đã giật mình tỉnh lại, trở tay bắt lấy bàn tay đang đắp chăn của hắn.
Nhìn rõ đối phương là Tiêu Tẫn, nàng mới thả lỏng tay.
"Về rồi sao." Tô Oanh buông tay ra, cẩn thận đứng dậy khỏi giường.
Tiêu Tẫn gật đầu, đi theo Tô Oanh ra bên ngoài.
"Ta dẫn theo gần ba nghìn người trở về."
A!
Tô Oanh suýt chút nữa phun ra một ngụm nước, khá thật đó, đi ra ngoài một chuyến liền mang theo nhiều người như vậy trở về.
Gần ba nghìn miệng ăn lận đó!
"Đều là người của ngươi sao?"
Tiêu Tẫn gật đầu, giải thích ngắn gọn cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra ở Cẩm Thành.
Sau khi nghe xong, Tô Oanh lắc đầu: "Đầu óc phụ hoàng của ngươi không tốt lắm." Chuyện Tiêu Tẫn bị hãm hại, hiện tại vẫn còn nhiều sơ hở như cũ, chẳng lẽ Quốc vương Sở quốc không nhìn ra sao?
Hay là ông ta nhìn ra nhưng vẫn giả ngu như trước?
Tiêu Tẫn là người có công lớn với Sở quốc, ông ta nói lưu đày liền lưu đày, một chút đường sống quay về nào cũng không có, có lẽ trong mắt ông ta, không lấy mạng Tiêu Tẫn đã là nhớ đến tình cảm phụ tử rồi.
Trong mắt Tiêu Tẫn hiện lên vẻ tàn ác: "Quả thật là không tốt lắm."
Tô Oanh nhướng mày: "Vậy ngươi định thu xếp như thế nào?"
"Tổ chức thành quân đội, nửa trồng trọt nửa đóng quân thì sao?"
Bây giờ không cần phải đánh giặc, nhưng họ phải ăn cơm hàng ngày, mặc dù có một lượng lương thực dự trữ nhất định, nhưng nuôi nhiều miệng ăn như vậy cùng một lúc cũng không dễ dàng.
"Được, tự ngươi làm việc này đi."
Tiêu Tẫn gật đầu rồi quay người rời khỏi cung điện, trời dần tối, hắn cần nhanh chóng bố trí ổn thỏa cho mọi người.