"Nếu không thì chúng ta đánh cược nhé?" Vương Túc trịnh trọng đề nghị.
"Cược thì cược, ta cá là Vương gia sẽ thắng." Giang Vân là người ủng hộ tuyệt đối cho Tiêu Tẫn.
"Cược gì?"
"Vương gia nói hôm nay huấn luyện dã ngoại giỏi nhất chính là ta, ban thưởng cho ta một cái chân bò, nếu ta thua, ta sẽ từ bỏ cái chân bò đó." Vẻ mặt Giang Vân đắc ý nói.
"Được rồi, làm như vậy đi."
Giang Vân không vui khi thấy mấy người Giang Dương định đặt cược cho Tô Oanh để giành chiến thắng: "Mấy khuỷu tay các ngươi quay ra ngoài là có ý gì, đặt cược vào nữ nhân đó? Các ngươi điên rồi hay sao?"
Giang Dương cười nói: "Chúng ta không đặt cược vào thành chủ thì ai cược đây, nếu cược Vương gia thắng thì chân bò kia còn không phải là của ngươi sao?"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm đầy tình cảm: "Ta, ta đặt cược thành chủ sẽ thắng."
Giang Dương trợn mắt nhìn lại, hóa ra người lên tiếng chính là Hắc hộ pháp, huấn luyện lâu như vậy, đám người này tựa hồ như câm điếc, ngoại trừ hô khẩu hiệu, những lúc khác đều không phát ra tiếng động gì, hôm nay vẫn là lần đầu tiên mở miệng.
"Tiểu tử ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ!"
Ánh mắt Hắc hộ pháp vô cùng kiên định, gật đầu: "Ta muốn đặt cược vào thành chủ, nếu thua thì ta sẽ cho các ngươi thịt trong đồ ăn."
Tô Oanh cảm thấy quá trình tập luyện của bọn họ rất căng thẳng, nếu không bổ sung protein sẽ không bao giờ thành công, vì vậy hiện tại ít nhất một trong ba bữa ăn hằng ngày phải có thịt.
"Được rồi, đây là chính ngươi nói đó."
Giang Dương có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Hắc hộ pháp một cái, nếu người này không đứng ra, chân bò đêm nay chân chính sẽ là của hắn rồi.
Trên đài, Tô Oanh thực hiện một động tác lộn ngược, sau khi thân thể bay lên không trung liền ném Viên kiếm trong tay ra.
Viên kiếm lao ra khỏi không trung, bổ nhào về phía Tiêu Tẫn với khí thế cường đại sắc bén.
Tiêu Tẫn nhanh chóng xoay trường thương trong tay, trường thương theo gió mạnh tạo thành một tầng luồng khí bảo vệ mạnh mẽ, khi Viên kiếm đâm tới, nó miễn cưỡng chặn được thanh kiếm lại bên ngoài.
Tô Oanh nheo mắt lại, sau khi cơ thể đáp xuống đất nàng liền lao tới, đấm một quyền vào chuôi kiếm.
Viên kiếm xuyên thủng lớp phòng hộ của Tiêu Tẫn như hổ gầm, chấn động đến mức khiến trường thương của hắn bay ra ngoài.
Hắn ổn định cơ thể, nhưng mũi kiếm trong tay nàng cũng vừa chỉ vào ấn đường của hắn.
Tô Oanh đắc ý nhìn hắn, giống như một con gà trống thi đấu thắng cuộc.
"Ngươi chịu thua chưa?"
Tiêu Tẫn mỉm cười: "Chịu thua."
Tô Oanh nhướng mày, đặt Viên kiếm trở lại giá vũ khí: "Ôi chao, hỏng bét, đây là làm trò trước mặt nhiều thuộc hạ của ngươi như vậy, không nên, không nên đâu, khiến ngươi mất mặt rồi."
Tiêu Tẫn nhìn bộ dạng nàng háo hức muốn cho cả thiên hạ thấy, nụ cười trong mắt hắn càng sâu: "Vậy ngươi có nên bù đắp cho ta thật xứng đáng không nhỉ?"
Tô Oanh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người Giang Vân, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh đột nhiên bành trướng, nói không cần suy nghĩ: "Đền bù đền bù, nhất định phải đền bù xứng đáng, chúng ta đi thôi."
Tô Oanh vỗ mông, nhanh nhẹn chạy lấy người.
Họ không hề phát hiện ánh sáng đang dần tràn ra từ mắt mấy người Hắc y nhân.
Thành chủ, thật uy vũ!
"Cố gắng luyện tập, đều sẽ có thịt ăn." Tô Oanh vô cùng tiêu sái phất tay, cưỡi hổ rời đi.
Giang Vân và những tướng sĩ khó có thể tin mà nhìn Tiêu Tẫn, họ không thể tin được Vương gia của họ lại thua một nữ nhân!
"Vương gia, ngài có đói không?" Cho nên cả người mới mệt mỏi đến mức không thể nắm vững ngọn thương!
Tiêu Tẫn vỗ nhẹ lên bông tuyết trên người, sắc mặt không thay đổi nói: "Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc, tất cả giải tán đi."
"Vương gia, chúng ta không mệt, có thể luyện tập nữa!"
Tiêu Tẫn thản nhiên nhìn lướt qua: "Ta mệt rồi."