Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo nghiêm túc: "Không, phụ thân, chúng con còn nhỏ."
Tiêu Tẫn trực tiếp ôm bọn họ đến thiên điện ở cách vách: "Không, các ngươi đã trưởng thành rồi, phải tự mình ngủ, bằng không ngày mai a nương sẽ tịch thu tất cả tiền của các ngươi!"
Hai đứa nhỏ hoảng sợ che túi nhỏ của mình!
Lúc Tô Oanh từ trong tịnh phòng đi ra, phát hiện hai đứa bé không có ở nội điện, bình thường lúc này bọn họ đã sớm tắm rửa sạch trên giường chờ nàng.
"Tất nhi bọn nhỏ đâu?"
Tiêu Tẫn vẫn như trước mặt không đổi sắc: "Nói mình lớn rồi, muốn tự mình ngủ."
Tô Oanh kinh ngạc, đột nhiên như vậy sao? Rõ ràng lúc trước còn khóc lóc muốn ngủ cùng nàng, hôm nay lại tự mình đi ngủ sao?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tô Oanh, Tiêu Tẫn có ý tốt giải thích một câu: "Đám nhỏ đều sẽ phải lớn lên, cũng không cứ ngủ mãi cùng ngươi được."
Đạo lý thì là đạo lý như thế, nhưng lúc ngủ nhìn không thấy hai đứa bé, trong lòng nàng ít nhiều cảm thấy có chút trống rỗng.
Tô Oanh chuẩn bị ngủ, đảo mắt lại thấy Tiêu Tẫn ngồi trên giường của nàng: "Tiêu Tẫn, ta muốn ngủ, bọn nhỏ đều tự mình đi ngủ, ngươi cũng đến phòng khác đi."
Tiêu Tẫn lại bất động, mà nhìn nàng nói: "Ngày mai ngươi nhất định phải đi?"
"Đúng vậy, phải đi."
Tiêu Tẫn lại không lên tiếng, thậm chí trực tiếp quay đầu nằm xuống giường của nàng.
"Ngươi..."
"Đừng nói chuyện, ta nói cái gì ngươi cũng không nghe, vậy lời ngươi nói, ta cũng không nghe."
Tô Oanh: "??"
Tiêu Tẫn xoay người, đưa lưng về phía nàng: "Tắt đèn đi, nếu muốn đi, thì ngủ sớm dậy sớm."
Tô Oanh theo bản năng dịch tới bên cạnh cầm vải đắp lên hạt châu chiếu sáng lên, sau đó lên giường nằm xuống.
Nàng nhắm hai mắt lại, phía sau đột nhiên truyền đến một trận sóng nhiệt, cả người nàng đều bị khí tức của Tiêu Tẫn vây quanh.
Tô Oanh cảm thấy hình như chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại nói không ra.
"Tiêu Tẫn, ngươi..."
"Ngày mai ra khỏi thành, nhất định phải cẩn thận." Tiêu Tẫn còn chưa dứt lời, tay đã đặt bên hông Tô Oanh.
Lực chú ý của Tô Oanh trong nháy mắt bị dời đi: "Không phải ngươi phản đối ta đi sao?"
"Ngươi thật sự muốn đi, ta cũng ngăn không được."
"Ta sẽ cẩn thận."
Tiêu Tẫn ừ một tiếng, ngửi thấy mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người nàng, nhắm mắt lại.
Tô Oanh cũng không nghĩ tới Tiêu Tẫn lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, tuy rằng hắn không đồng ý cho nàng ra khỏi thành nàng vẫn sẽ đi ra ngoài như trước, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu, hiện tại hắn không lên tiếng, giống như tảng đá lớn đặt ở ngực bị người ta dời đi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại.
Tiêu Tẫn lại mở hai mắt ra sau khi nàng ngủ, tiến lại gần hôn lên môi nàng một cái, mới từ phía sau ôm nàng bình yên đi vào giấc ngủ.
Lúc Tô Oanh tỉnh lại, phát hiện Tiêu Tẫn vẫn còn nằm bên cạnh nàng, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, tiểu tử này tối hôm qua thề mà lại thừa dịp nàng không chuẩn bị chạy tới chiếm vị trí trên giường nàng!
Tô Oanh vừa mới dậy, Tiêu Tẫn cũng tỉnh.
Thật ra hắn đã sớm tỉnh, chỉ muốn ngủ thêm một chút với nàng.
Sau khi rửa mặt ăn sáng, Tô Oanh đơn giản thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát với Tranh hộ pháp.
Nàng thu dọn hành lý xong, quay đầu lại phát hiện Tiêu Tẫn vẫn đi theo phía sau nàng: "Hôm nay ngươi không cần đi thao luyện bọn họ sao?"
"Giang Vân có thể dẫn đội."
Tô Oanh a một tiếng, đem túi hành lý đã thu thập xong đưa cho Tranh hộ pháp.
"Được rồi, ta đi đây, ngươi ở trong thành tự mình cẩn thận."
Tiêu Tẫn trầm trầm nhìn nàng nói: "Vạn sự cẩn thận."
Tô Oanh không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn lo lắng của mình, cho nên vô cùng trịnh trọng gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ bình an trở về."
"Ừm."
Cửa sau của thành Thiên Khôi ở phía sau lăng mộ, bên kia có một con đường nhỏ đi xuống có thể đến chân núi.