Trên đường đi, Tô Oanh đứt quãng có thể nhìn thấy có một ít vết máu.
"Cha, là đám người cha ta!" Chương Thư Luân đột nhiên hét lên.
Tô Oanh cũng nhìn thấy có người ngã xuống tuyết cách đó không xa.
Nàng yêu cầu con hổ dừng lại và quay lại về phía những người đó.
Xe còn chưa dừng lại, Chương Thư Luân đã nhảy xuống chạy đến trước mặt những người đó.
"Cha, cha người thế nào rồi cha?" Chương Thư Luân ôm lấy một nam nhân toàn thân đều là tuyết.
Tô Oanh đi lên trước, đơn giản kiểm tra một hồi, nam nhân kia bụng trúng một đao, tình huống thoạt nhìn không tốt lắm.
"Trước tiên đưa người lên xe."
Chương Thư Luân nghẹn ngào gật đầu, sau khi nâng người lên xe, lại đi kiểm tra tình huống của những người khác, trên mặt đất tổng cộng hơn mười người, chỉ có ba người còn hơi thở.
"Ngươi quay về bộ lạc với Lão Hổ đi, bảo Tranh hộ pháp trị liệu cho bọn họ, ta sẽ tiếp tục đuổi theo."
Chương Thư Luân nghe nói Tô Oanh muốn đi một mình thì lập tức căng thẳng: "Vị này, vị cô nương này, bọn chúng rất hung ác, một mình ngươi đi rất nguy hiểm."
Tô Oanh nhìn theo hướng bộ tộc Tinh Lạc và nói: "Ai nhìn cũng biết là nguy hiểm mà, đi thôi." Nàng vỗ vỗ trên đầu lão Hổ, lão Hổ lập tức xoay người kéo xe đi về sau.
Sau khi xe rời đi, Tô Oanh mới tiếp tục đi về phía bộ tộc Tinh Lạc, nàng vốn sẽ không bị lạc đường, bởi vì trên mặt đất để lại dấu hiệu rất to.
Đi dọc theo dấu hiệu, còn có thể thấy người nằm rải rác trên mặt đất, nhưng mà đều đã không còn thở nữa.
Nhà của những bộ tộc này đều do dựng củi lên, đứng ở chỗ cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Tô Oanh lấy kính viễn vọng từ trong không gian ra, đi đến trên cây, lập tức nhìn thấy có một đám người kéo ngựa, dẫn theo người xông vào trong tộc.
Tô Oanh nhảy xuống khỏi cây, chạy về phía bộ tộc.
Trong bộ tộc Tinh Lạc, nam nhân cầm đầu giơ tay chém xuống, lập tức chặt đứt một cái đầu của người trong tộc, những tộc nhân khác thấy thế đều sợ hãi tới mức kêu ra tiếng.
"Có thấy không? Đây là kết cục khi các ngươi phản kháng, biết thức thời thì mau giao tất cả dược liệu ra đây, nếu không ta sẽ khiến cho các người giống bộ tộc Tháp La, biến mất khỏi mảnh đất này!"
Tộc trưởng bộ tộc Tinh Lạc tức giận đến mức xẻng trong tay run lên: "Những dược liệu này đều là nguồn sống của bọn ta, nếu đưa hết cho các ngươi thì sang năm bọn ta lấy gì đi đổi lương thực?"
Người Nam Quốc cười lạnh một tiếng đầy khinh thường: "Ai quan tâm sống chết của các ngươi, không đưa thì bọn ta sẽ đi giật! Người nào chống lại, giết!"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, những người cầm đao lập tức vọt vào trong bộ tộc.
Tộc trưởng hét lớn một tiếng: "Ngăn bọn họ lại!"
Người hai bên lập tức đánh nhau.
Nhưng trong bộ tộc đều là những người nông dân làm thuốc thật thà cần cù, làm sao có thể là đối thủ với những tên ác độc này, hơn nữa người bên bọn chúng đông, người trong bộ tộc lần lượt ngã xuống.
Người già, nữ nhân và những đứa trẻ đều sợ tới mức trốn vào trong nhà, nhưng sao những người đó có thể bỏ qua bọn họ.
Những người đó cầm đao trong tay, một cước đá văng cửa của căn nhà gỗ rồi xông vào, cướp lấy hết mọi tài sản, dược liệu có ở trong phòng, thậm chí là trẻ tuổi nữ tử.
"ngươi, ngươi buông ta, tất cả mọi thứ này đều cho các ngươi, đừng, đừng cướp a nương của ta..." Đứa trẻ còn nhỏ nhìn thấy mẫu thân của mình bị người ta kéo ra ngoài, lập tức khóc to tiến lên giữ chặt người lại.
Nam nhân kia cười nhạo một tiếng, đá một cái lên ngực đứa trẻ, đứa trẻ kêu đau một tiếng, cơ thể bay ra ngoài giống như bao vải bị thủng.
"Con ơi, con của ta... Á!" Nữ tử muốn tiến lên nhưng lại bị nam nhân nắm tóc kéo ra ngoài.
Tên kia khá nhanh nhẹn, đá một cái lên lưng nữ nhân, sau đó lập tức đè người lên.