"Nhị gia yên tâm, tiểu nhân sẽ phái người đi tìm hiểu thực hư."
"Đi đi."
Lệ Nhị gia đi ra khỏi phòng, gió lạnh trước mặt còn xen lẫn mùi máu tươi nồng đậm.
Ở phía dưới thủy tạ là những con cá sấu với cái miệng đầy máu đang cắn xé thi thể nát bấy. ...
Trong bộ tộc Tháp La, Chương đại thẩm lấy hết lương khô đã làm suốt đêm ra, cho Chương Nặc cầm lấy, để bọn họ ăn trên đường.
"Nặc Nhi, con nhất định phải chăm sóc cho Tô thành chủ thật tốt."
Chương Nặc trịnh trọng gật đầu: "Nương yên tâm, con và Tô thành chủ nhất định sẽ bình an trở về."
Chương đại thẩm cố kìm chế nhưng vành mắt vẫn không nhịn được mà ửng đỏ.
Chương Nặc cầm tay Chương đại thẩm, lặng lẽ trấn an.
Tô Oanh đã ngồi lên xe, cũng không có thúc giục.
Đợi đến khi Chương đại thẩm điều chỉnh được tâm trạng của mình, bà ấy mới vỗ vỗ tay Chương Nặc: "Nhất định phải cẩn thận, nương chờ con trở về."
"Vâng."
Sau khi tạm biệt người thân, Chương Nặc nhảy lên xe ngựa.
"Tô thành chủ, người đi thong thả."
Tô Oanh nhìn bọn họ phất phất tay: "Tạm biệt."
Vì không muốn trì hoãn thêm thời gian, Chương Nặc lái xe rời đi từ con đường nhỏ ở phía sau bộ lạc, nói là con đường nhỏ nhưng lúc này đã bị tích tụ đầy máu.
Tuyết ở nơi này rất giống băng, không phải tuyết khô, khiến bánh xe rất dễ trượt, cho nên thừa dịp tất cả mọi người chưa thức dậy, Tô Oanh đã lắp mấy tấm ván chống trượt ở trên bánh xe, sau đó phủ tuyết khiến không ai phát hiện ra điều bất thường.
Xe kéo là một con ngựa già, gia súc duy nhất trong Chương gia.
Xe ngựa chậm rãi yếu ớt tiến về phía trước, xe vững vàng đến bất ngờ, điều này làm cho Chương Nặc cực kỳ ngạc nhiên.
Khi Tô Oanh đi ngang qua bộ lạc khác, nhìn thấy ngoài cửa bộ lạc của bọn họ treo một lá cờ có màu sắc hết sức tươi đẹp nên tò mò hỏi: "Lá cờ màu kia có ngụ ý đặc biệt gì không?"
Chương Nặc nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "À, đó là tín hiệu bình an, trước đó đã lâu không dùng."
Lúc trước những bộ tộc này thường sẽ treo ở trước cửa bộ lạc của mình một lá cờ màu thật cao để biết được sự an toàn của các bộ tộc trong mùa đông. Nếu như cờ màu vẫn còn đó, chứng minh mọi chuyện trong bộ tộc đều bình thường. Nếu như cờ màu đột nhiên không thấy, vậy chứng tỏ trong bộ tộc đã xảy ra chuyện.
Cờ màu được chế tạo từ vải, trải qua mưa gió cũng sẽ hư hỏng, thay đổi cũng khá phiền toái nên dần dà, có một số bộ tộc không đổi cái mới nữa.
Nhưng lần này việc bộ tộc bị công kích đã khiến bọn họ cảnh tỉnh, nhao nhao treo lá cờ màu mà mình đã cất từ lâu lên.
Tô Oanh gật gật đầu, ở nơi thông tin không phát triển như thế này, đây đúng là một biện pháp tốt, đơn giản và dễ hiểu.
"Tô thành chủ có thể dựa vào sức mình để cứu nhiều người trong bộ tộc như vậy, công phu của Tô thành chủ ắt là rất lợi hại."
Tô Oanh nhướng mày, hai tay gối lên đầu nói: "Cũng không lợi hại lắm nhưng vẫn đủ để xử lý mấy loại tạp chủng."
Chương Nặc nở nụ cười, cảm thấy Tô Oanh thật sự quá khiêm tốn.
Tô Oanh nhìn khuôn mặt tươi cười của Chương Nặc, trong nháy mắt quay đi. Khi hắn cười rộ lên, nhìn ở một góc độ nào đó, cực kỳ giống Tiêu Tẫn.
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy kịch liệt, làm cho Tô Oanh hoàn hồn. Nàng lắc đầu, thật là kỳ quái, sao hai ngày nay nàng lại cứ nghĩ đến tên tiểu tử kia vậy?
"Tô thành chủ không sao chứ? Khi nãy xe ngựa không cẩn thận vấp phải cục đá, đường đi ngày tuyết rơi thế này cũng không nhìn thấy rốt cuộc ở dưới tuyết có cái gì nữa."
Lời càm ràm của Chương Nặc ở đằng sau, Tô Oanh đều nghe không lọt tai, trong đầu chỉ có dáng vẻ của Tiêu Tẫn không thể nào dứt ra được.
Nàng xoa xoa mày, đúng là gặp quỷ rồi.